9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Lý Duy Lộc vội vàng cười trừ nói: “Anh tức giận rồi sao? Tôi chỉ đùa thôi mà”

“Hân Hy là vợ của tôi.” Lục Khải Vũ bá đạo tuyên bố chủ quyền của mình.

Lý Duy Lộc cạn lời trợn tròn đôi mắt, vỗ tay anh nói: “Chỉ là một lời nói đùa mà thôi, tôi không có một chút hứng thú với vợ của anh đâu, mau buông tay đi.”

Nghe được lời anh ấy nói, Lục Khải Vũ có chút không cam lòng mà buông tay anh ấy ra: “Anh tìm người chuyên môn giám định lại đi, rồi lập một bản báo cáo phân tích ra cho tôi.”

Lý Duy Lộc nói với vẻ mặt khó hiểu: “Không phải, ai đã cho anh bức ảnh này, có truyền thông muốn dùng cái này đi bắt chẹt anh sao?”

Nghĩ đến hai đứa con trai tuyệt đỉnh tài giỏi của mình, Lục Khải Vũ ngao ngán thở dài: “Sáng nay Long Bách và Long Thiên đưa tới

Lý Duy Lộc lập tức kinh ngạc mở to hai mắt, sau đó cẩn thận lui về phía sau mấy bước, cuối cùng không nhịn được hả hê bật cười thành tiếng.


“Hai thằng nhóc đó dùng những tấm hình này để uy hiếp ông bố già này à? Ha ha ha.”

Một người uy chấn trong giới kinh doanh và đại sát tử phương như Lục Khải Vũ, thế mà lại bị chính con trai ruột của mình uy hiếp, đây hẳn là trò đùa hài hước nhất mà Lý Duy Lộc anh ấy nghe được.

Nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng của Lục Khải Vũ chỉ biết phải cam chịu, trong lòng anh ấy lại cảm thấy thật sảng khoái.

“Lý Duy Lộc, nếu như anh còn dám cười thêm một lần nữa, anh có tin là tôi sẽ ném anh từ tầng hai mười hai xuống không.” Lục Khải Vũ híp mắt, xắn tay áo lên đi về phía Lý Duy Lộc.

Lý Duy Lộc vội vàng nén cười, bày ra vẻ mặt chăm chú nghiêm túc, nhưng lại nhịn không được tò mò hỏi: “Với những tấm hình này, hai thằng nhóc đó dự định vơ vét bao nhiều tiền của anh?”

Lục Khải Vũ trừng mắt nhìn anh ấy một cái, tức giận nói: “Bọn chúng không cần tiền, chỉ muốn chia rẽ tôi và Hân Hy, yêu cầu chúng tôi hủy bỏ hôn lễ.

“Hủy bỏ hôn lễ? Tại sao chứ?” Lý Duy Lộc vẻ mặt ngơ ngác hỏi.

Theo lý mà nói, hai thằng nhóc đó không biết gì cả mà. Tại sao lại muốn ngăn cản Lục Khải Vũ và Hân Hy kết hôn?

Nói chuyện với những người như Lý Duy Lộc, Lục Khải Vũ cảm thấy thật khiến người ta đau đầu: “Nếu tôi biết tại sao, vậy thì tôi còn tìm anh để làm gì.

“Nhưng nếu phân tích kỹ thuật của những bức ảnh này, thì có thể phân tích được mục đích của bọn chúng sao?” Lý Duy Lộc vẫn còn cảm thấy khó hiểu.


Lục Khải Vũ đã hết kiên nhẫn: “Nếu để cho anh phân tích thì anh cử phân tích đi, anh hỏi nhiều như vậy để làm gì hả?”

Nói xong, anh xoay người đi mở cửa, thanh âm lạnh như băng: “Đi đây.”

Lý Duy Lộc bất mãn kêu gào: “Lục Khải Vũ, dù sao tôi cũng là tổng giám đốc của công ty bảo vệ Chân Thành, không phải là cấp dưới của anh, anh nói chuyện nên khách sáo hơn đi.”

Ở trước thang máy phía xa, Lục Khải Vũ quay đầu lại liếc mắt nhìn anh ấy một cái: “Đã gần bảy giờ, nếu anh còn không đi thẩm vấn, nếu về muộn vợ tôi sẽ rất lo lắng”

“Anh.”

Anh ăn hiếp anh ấy không có vợ à?

Nửa tiếng sau, trong kho phế liệu của công ty bảo vệ Chân Thành.

Lục Khải Vũ cau mày nhìn người đàn ông bị trói chéo tay trước mắt.


Lý Duy Lộc giới thiệu: “Chính là anh ta đã mua chuộc chàng trai đó lái xe ở ngã tư Phong Bach.”

Lục Khải Vũ lấy một cái ghế ngồi ở trước mặt người đàn ông đó, ánh mắt giống như một thanh kiếm sắc nhọn nhìn thẳng vào mắt đối phương: “Ai yêu cầu anh làm chuyện này?”

Người đàn ông đó ‘hơ hơ cười lên một tiếng, lộ ra hàm răng vàng do lâu ngày hút thuốc: “Ông chủ, tôi không hiểu anh nói gì cả.”

“Nghe không hiểu phải không?”

Lục Khải Vũ chậm rãi đứng dậy, đi về phía trước vài bước, giọng điệu ung dung nói với Lý Duy Lộc: “Nếu nghe không hiểu, vậy thì cắt đứt hai lỗ tại của anh ta, một câu đơn giản như vậy cũng nghe không hiểu, còn cần đôi tai này để làm gì?”

“Được thôi.” Lý Duy Lộc từ trong người lấy ra một con dao gọt hoa quả sáng loáng đi tới, nhanh chóng túm lấy lỗ tại của đối phương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận