9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Sau khi xem camera giám sát, Lục Khải Vũ có chút nhụt chí, chỉ dựa theo dáng người và động tác của người phụ nữ đó, căn bản không thể biết được người đó là ai.

“Bố, thế nào? Có thể xác định là ai không?”

“Không thể.” Lục Khải Vũ lắc đầu.

Mạc Minh Húc xoay người lại tiếp tục gõ mấy số hiệu trên bàn phím máy tính, quỹ đạo hướng đi của chiếc xe màu đen đêm đó được hiển thị một cách chi tiết hơn.

Nhưng đối phương có vẻ rất thông minh, ngay tại ngã tư sáng đèn, hai người phụ nữ trên xe đều đeo khẩu trang, căn bản không thể thấy được họ trông như thế nào.

“Khả năng chống trinh sát của đối phương khá mạnh”

Mạc Minh Húc bĩu môi, di chuyển con chuột, phóng to biển số xe: “Bố, bố có thể bắt tay từ biển sốxe này, nói không chừng sẽ điều tra được manh mối hữu ích


Lục Khải Vũ tấn thường liếc mắt nhìn con trai mình một cái, rồi xoa xoa đỉnh đầu của cậu bé: “Nhóc con khả thông minh đấy.

Mạc Minh Húc đầy tay anh ra: “Bố, bố đừng dùng

cái tư thế và biểu cảm khi đối xử với chó mà sở vào con, con sắp đi học tiểu học rồi.” Lục Khải Vũ nhịn không được bật cười thành tiếng,

vẻ mặt cưng chiều: “Được rồi, Đại Bảo của chúng ta đã trưởng thành rồi, cũng sắp trở thành học sinh tiểu học rồi, bố cảm thấy tự hào về các con.”

Nói xong, anh nhịn không được ôm con trai mình một cái thật chặt.

Mạc Minh Húc đột nhiên bị anh ôm vào trong lòng, theo bản năng muốn đẩy ra, nhưng sau khi nghe thấy tiếng tim đập đều đặn và mạnh mẽ của bố mình, cậu bé lại có chút không đành lòng.

Lồng ngực của bố rất rộng và ấm áp, cậu bé có thể cảm nhận được rõ ràng sự cương nghị và quyết đoán của người đàn ông, đó rất khác với vòng tay dịu dàng và âu yếm của mẹ.

Cho đến giờ phút này, cậu bạn nhỏ Mạc Minh Húc mới cảm nhận được một cách rõ ràng rằng mình thựcsự có bố. Nếu mình gặp nguy hiểm, người đàn ông này cũng sẽ giống như mẹ vậy, họ đều sẽ không màng tất cả mà đi cứu mình.

Cảm giác này có chút xã lạ, nhưng cũng không

toi.

Lục Khải Vũ lại căn bản không biết rằng một cái ôm vô tình của anh lại có thể mang đến nhiều cảm tưởng cho con trai mình đến như vậy, nếu anh biết rằng một cái ôm có thể khiến con trai mình hoàn toàn chấp nhận mình là bố, thì có lẽ ngay từ khi vừa gặp mặt, anh đã ôm chầm lấy nó rồi.


Khi trở về phòng, thì đã hơn mười giờ tối.

Mạc Hân Hy đã thay đồ ngủ, lúc này đang nằm trên giường bấm điện thoại.

Nghe thấy tiếng mở cửa, cô vội vàng đứng dậy: “Ông xã, con trai tìm anh làm gì vậy?”

Lục Cẩn Niên cúi đầu liếc nhìn đường cong thoáng ẩn thoáng hiện của cô một cái, giọng nói khàn khăn đẩy từ tỉnh: “Bà xã, vết thương trên lưng của em đỡ hơn chưa?”

Anh vươn tay ôm lấy eo Mạc Hân Hy, tay bắt đầu có chút không yên phận: “Bà xã, không ngờ em trồng gầy yếu thế này, nhưng thật ra chạm vào cũng khá ngon đấy”Lòng bàn tay rộng rãi và ấm áp của anh giống như một ngọn lửa vậy, khiến toàn thân Mạc Hân Hy bắt đầu có chút nóng lên.

Cô lùi lại về phía sau một bước và đẩy anh ra, mặt đã xấu hổ đến đò bừng: “Anh đi tắm trước đi, lát nữa bồi thuộc cho em”

Dưới ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn đầu giường, nhìn thấy dáng vẻ thẹn thùng của vợ mình, cuối cùng Lục Khải Vũ cũng không nhịn được nữa, trực tiếp củi đầu hôn lấy cô.

“Ư” Mạc Hân Hy không ngừng lui về phía sau, trực tiếp ngã nằm xuống giường.


“Ông xã, đau quá.” Vết thương sau lưng cô có chút đau.

Lục Khải Vũ vội vàng buông cô ra, anh đỡ cô ngồi dậy, có chút khẩn trương: “Đụng đến miệng vết thương rồi sao?”

Cô tinh nghịch nháy mắt với anh, đẩy anh một cái: “Anh mau đi tắm đi.”

Lục Khải Vũ nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của cô, khẽ hôn lên môi cô: “Bà xã, em còn dám lừa anh, xem lát nữa anh sẽ trừng phạt em như thế nào.

Nghĩ đến chuyện tiếp theo có thể xảy ra, Mạc HânHy có chút then thủng mà kéo chăn che mặt mình đi

Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong suốt quá trình Lục Khải Vũ vẫn rất dịu dàng, anh vẫn luôn cần thận bảo về phía sau lưng cô.

Sau một hồi vận động, Mạc Hân Hy có chút mỏi một tựa vào trong vòng tay của Lục Khải Vũ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận