9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Ba người vừa đi đến cửa phòng dành cho khách trên tầng hai thì một người phục vụ vội vàng chạy đến.

“Chủ tịch Lục, cậu hai Lục vừa uống rất nhiều rượu nên đang đánh nhau với người ta ở sân sau. Anh đến xem thử đi!” Giọng của người phục vụ rất lo lắng.

Lư Giai Y tức giận trừng mắt nhìn người phục vụ: “Anh không thấy chủ tịch Lục không thoải mái sao? Nếu có chuyện gì anh không thể đi tìm anh tôi sao?”

“Nhưng mà, cậu hai Lục… đang làm ầm ĩ quá! Tôi sợ rằng dù cậu cả nói thì cậu ấy cũng không nghe.” Người phục vụ rụt rè nhìn Mạc Hân Hy.

Lúc này, hình như Lục Khải Vũ đã ngủ.

Lư Giai Y giả vờ khó xử nhìn Mạc Hân Hy: “Hân Hy, hay là cô đi xem thử đi. Tôi và người phục vụ sẽ giúp cô đưa anh Khải Vũ vào trong

Mạc Hân Hy nghĩ đến những gì mà Lục Khải Vũ nói lúc nãy, gật gật đầu: “Vậy thì làm phiền cô

Nói xong có quay người, bước nhanh xuống lầu. Người phục vụ gật đầu với Lư Giai Y, mở cửa giúp cô ta rồi đặt Lục Khải Vũ xuống giường, sau đó bước ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, Lư Giai Y đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve bên má Lục Khải Vũ, trong mặt tràn đầy yêu thương: “Anh Khải Vũ, anh sẽ là của em ngày thôi. Tay cô ta lướt từ má Lục Khải Vũ xuống cổ anh, rồi lần xuống chiếc cúc áo sơ mi đầu tiên của anh. Sau một lúc do dự, cô ta cởi chiếc cúc áo sơ mi đầu tiên.


Ngay khi cô ta định mở nút thứ hai thì có tiếng gõ cửa yếu ớt từ bên ngoài truyền vào.

Lư Giai Y có phần khó chịu đứng dậy mở cửa, Vũ Quang Huy đang đứng trước cửa với một hộp thuốc: “Sao rồi Giai Y, đã xong chưa?”

Mặc dù là người Việt lại Phi nhưng mà Vũ Quang Huy lại nói tiếng Việt rất thành thạo.

Lư Giai Y kinh tởm liếc anh ta một cái, gật đầu rồi dẫn anh ta vào phòng.

Nhìn thấy người đàn ông đang nằm trên giường với thân hình cao ráo và khuôn mặt tuấn tú, Vũ Quang Huy không khỏi cảm thán: “Oa! Thật là một người đàn ông hoàn hảo, chẳng trách sao em cứ nhớ nhung anh ta, có thế nào cũng không chịu chấp nhận anh!”

Lư Giai Y nóng nảy ngắt lời anh ta: “Đừng nói nhảm nữa, mau hành động đi!”

Vũ Quang Huy ôm chặt trái tim, làm vẻ mặt buồn bã: “Giai Y, em cứ thế này khiến anh buồn quá!”

Lư Giai Y hít một hơi thật sâu và cổ nặn ra một nụ cười dịu dàng với Vũ Quang Huy: “Vũ Quang Huy, nhanh lên, được chứ? Khi nào xong việc, tôi sẽ mời anh ăn một bữa tối!”


“Tôi muốn ăn một bữa lớn!”

“Được rồi, nhất định tôi sẽ đãi anh ăn một bữa hoành tráng!”

Sau khi cả hai đồng ý, Vũ Quang Huy bắt đầu cởi thắt lưng của Lục Khải Vũ.

Bàn tay Lục Khải Vũ khẽ nằm lại thành nắm đấm, sẵn sàng nhảy ra khỏi giường bất cứ lúc nào để khống chế hai người bọn họ.

Tuy nhiên, Vũ Quang Huy chưa kịp cởi thắt lưng của Lục Khải Vũ thì đột nhiên giọng nói của Lư Tử Tín vang lên từ ngoài cửa.

“Cô à, cô có ở trong đó không?” Ngay sau đó, cửa phòng dành cho khách lại bị gõ.

“Cô à, cháu biết chắc là cô đang ở bên trong. Nếu không mở cửa cháu sẽ đến gặp quản gia hỏi chìa khoá đấy!” Ngoài cửa truyền đến giọng nói nhẹ nhàng đầy đe dọa của Lư Tử Tín.

Lư Giai Y nhíu mày, vội vàng đồng ý: “Tử Tín, chờ một chút, cô sẽ mở cửa cho cháu ngay.

Hôm qua có người lặng lẽ động vào máy tính của Tử Tín. Tử Tín nghi ngờ đó là Nguyễn Hồng Nhung nên cãi nhau to với cô ta vào sáng nay. Không phải Tử Tín luôn tức giận hờn dỗi trong phòng thí nghiệm ở sân sau à? Sao lúc này lại ra đây? Lư Giai Y có chút nghi ngờ bước đến cửa, hé ra một khe nhỏ hẹp rồi bước nhanh ra ngoài, sau đó tiện tay đóng cửa lại.

Lư Tử Tín nghi ngờ nhìn cánh cửa đang đóng chặt: “Cô đang làm gì ở trong vậy? Lén lút, thập thò.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận