9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Lư Giai Y vội vàng lôi kéo cậu bé đi vài bước về phía đầu cầu thang, cố ý lừa gạt cậu bé: “Không phải, có một vị khách hạ đường huyết, hơi chóng mặt. Cô chỉ đang chăm sóc anh ta thôi!”

“Thật sao? Ai vậy! Đúng lúc cháu có vài viên kẹo ở đây này, có thể đưa cho người đó.” Lư Tử Tín lấy từ trong túi ra vài viên kẹo trái xoay người đi đến phòng dành cho khách để xem chuyện gì đã xảy ra.

Lư Giai Y vội vàng sợ hãi nắm lấy tay cậu bé: “Không được, Tử Tín à, anh ấy đã ăn đồ ngọt, hiện giờ cũng đã ngủ rồi. Cả một ngày rồi cháu còn chưa ăn uống gì đầy đủ cả, đi thôi, cô dẫn cháu đi ăn nhé. Nói cho cháu biết, có một chiếc bánh gato rất ngon đó!”

Nói xong không để Lư Tử Tín từ chối, Lư Giai Y đã kéo cậu bé xuống lầu và đi vào hội trường.

Trong phòng, Vũ Quang Huy thấy Lư Giai Y đi lâu mà không trở lại thì thở dài, xắn tay áo, chuẩn bị tự làm để hoàn thành nhiệm vụ. Tuy nhiên, khi Vũ Quang Huy vừa chạm vào phần áo trên eo của Lục Khải Vũ, anh ta bất ngờ bị đối phương tóm lấy cổ tay.

“Anh, anh.” Vũ Quang Huy há to miệng vì kinh ngạc.

Lúc anh ta vừa mở miệng, Lục Khải Vũ đã nhanh chóng nhét hai viên thuốc trong tay vào miệng anh ta và vỗ nhẹ vào lưng anh ta. Vũ Quang Huy nhanh chóng nuốt viên thuốc xướng.

Toàn bộ quá trình thuận lợi như mây trôi nước chảy “Khụ khụ, anh, anh cho tôi uống gì đó?” Vũ Quang Huy ôm chặt cổ mình, vẻ mặt hoảng sợ.


Lục Khải Vũ giữ chặt cà vạt của anh ta, nhếch môi nở một nụ cười cuồng bạo: “Giống với thứ mà các người cho tôi uống!”

“Cái gì? Không… Vũ Quang Huy bị dọa đến cả mặt trắng bệch.

Lục Khải Vũ cười cười, vỗ vỗ vào mặt của anh ta “Không phải anh vẫn luôn thích Lư Giai Y sao? Cơ hội đến rồi, nắm lấy đi!”

Nói xong, anh nhanh chóng ném Vũ Quang Huy lên giường, sau đó mở cửa và bước ra ngoài mà không nhìn lại.

Người phục vụ chỉ nói rằng Khải Dã đang gây rối ở sân sau, không biết có phải thật không, nhưng mà nó mới vừa ăn một nửa chiếc bánh, đừng nói là thật sự đã xảy ra chuyện gì chứ!

Anh em Lư Bạch Khởi thật đúng là quá kinh tởm, không ngờ lại dám động tay động chân lên bánh mừng thọ của ông nội mình.

Vừa xuống lầu, anh lập tức nhìn thấy Lư Giai Y đang vội vàng chạy về phía bên này nên xoay người nấp vào nhà vệ sinh. Anh đợi cho đến khi Lư Giai Y lên tầng hai mới bước ra ngoài.

Lư Giai Y đi lên lầu rồi mở cửa phòng dành cho khách, để cho an toàn cô ta cố ý khoá trái cửa phòng từ trong.


Vừa nhìn lại, chỉ thấy một người trên giường đang trùm chăn bông che mặt, không thấy Vũ Quang Huy đâu cả.

“Làm xong nhanh thế à?” Cô ta tự lẩm bẩm một mình rồi bước đến bên giường, cởi cúc quần áo.

Quá trình lấy tinh đã làm xong, đã đến lúc cô ta tự mình tiến hành các thao tác tại chỗ rồi. Cô ta đã giữ gìn bản thân hơn hai mươi năm, tất cả đều muốn giữ cho người mà cô ta yêu nhất.

Cô ta luôn nghĩ rằng người dưới chăn là Lục Khải Vũ, vì vậy cô ta đỏ mặt, chỉ sau hai ba lần là đã cởi hết quần áo ra, sau đó chui vào chăn bông không chút do dự.

“Anh Khải Vũ!” Cô ta chủ động trèo lên cổ đối phương, định cởi cúc áo của người kia.

Tuy nhiên, tay cô ta chưa kịp chạm vào cúc áo của đối phương thì cả người đã bị đối phương đè xuống dưới thân.

“Giai Y, anh yêu em!”

Đối phương có vẻ khó chịu và háo hức muốn tìm cách phát tiết.

Lư Giai Y nghe được giọng nói này, bất ngờ giật mình: “Anh không phải…ưm!”

Chưa kịp nói hết câu thì cô ta đã bị đối phương bịt miệng một cách thô bạo. Cô ta vừa định mở miệng kêu cứu thì đầu lưỡi của đối phương đã chui vào.

Cô ta cố gắng hết sức để giãy giụa nhưng đều vô ích, Vũ Quang Huy đã đánh mất lý trí sau khi uống hai viên thuốc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận