9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Lúc Lư Bạch Khởi rời đi thì đã gần mười giờ sáng. Lâu Văn Vũ chuẩn bị xe, chở anh đến tiệm áo cưới với tốc độ nhanh nhất.

Lục Khải Vũ vừa ngồi vào xe thì chuông điện thoại vang lên. Anh lấy điện thoại ra xem, thấy là Mạc Hân Hy gọi tới. Nhất định là Hân Hy và mấy đứa nhỏ đợi không được nên gọi điện giục anh đây mà. Trong lòng anh đầy ngọt ngào hạnh phúc.

Điện thoại vừa kết nối, anh mở lời trước: “Vợ à, anh đang đến đây.”

Nhưng đầu bên kia điện thoại không phải giọng của Hân Hy mà là giọng con trai lớn chững chạc, dù núi Thái Sơn có đổ cũng không đổi sắc mặt “Bố, bố mau đến đây, bọn con không thấy mẹ đâu cả.” Lúc này Mạc Minh Húc đã khóc thành tiếng.

Lòng anh giật thót: “Đại Bảo, đừng vội, từ từ nói. Mạc Minh Húc vừa khóc vừa kể cho anh nghe chuyện đã xảy ra.

Mẹ con họ đến tiệm áo cưới, đợi một lúc vẫn chưa thấy anh tới. Mấy cô bé thấy áo cưới đẹp quá không đợi được, nằng nặc muốn Hân Hy thử trước.

Mạc Hân Hy chọn một bộ, đi theo nhân viên vào phòng thay quần áo, nhưng mấy đứa bé đợi ở ngoài rất lâu vẫn không thấy cô ra.


Sau đó, vì thật sự không đợi được nữa nên Vũ Tuệ và Mộc Lam mở cửa đi vào, chỉ thấy nhân viên ngất xỉu dưới đất, điện thoại và túi xách của Mạc Hân Hy rơi bừa bãi trên đất mà không thấy người đâu.

Lúc anh đến nơi, Lý Duy Lộc cũng vừa chạy đến.

“Bố, không thấy mẹ đâu cả.” Ba cô bé thấy anh liền “Oa” một tiếng khóc lớn.

Anh vội ôm con gái vào lòng an ủi: “Không sao. Có bố ở đây, bố nhất định sẽ tìm thấy mẹ

Xảy ra chuyện lớn như vậy, người mất tích còn là vợ tương lai của chủ tịch nhà họ Lục, chủ tiệm áo cưới sợ hãi, lập tức báo cảnh sát.

Cảnh sát tới nơi và nhanh chóng tra soát khu vực quản lý xung quanh. Chỉ tiếc là quanh tiệm áo cưới là khu vực đang sửa chữa đường dây, camera quanh đó đều không chay.

Bọn họ lại cẩn thận khám xét phòng thử quần áo. Hàng rào bảo vệ quanh cửa sổ chống trộm của phòng thử quần áo bị người khác cắt đứt. Chắc là kẻ bắt cóc đã trốn ở trong trước, dùng thuốc mê làm Mạc Hân Hy và nhận viên bất tỉnh, sau đó mang Mạc Hân Hy ra ngoài qua cửa số.


Cảnh sát lại đi khám xét khu vực xung quanh, nhưng không thu được kết quả gì.

Lục Khải Vũ báo với bố mẹ mình. Mẹ Lục nghe được tin, sợ hãi, không nhịn được bật khóc.

Lục Khải Vũ nhíu mày, mặt rất không vui: “Mẹ, gọi mẹ tới là để an ủi mấy đứa nhỏ, đưa mấy đứa nhỏ đi, sao mẹ lại khóc chứ? Hân Hy nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì”

Lúc này Mạc Minh Húc đã bình tĩnh lại, cậu bé cũng có chút không vui, nhìn mẹ Lục: “Bà nội, mẹ cháu nhất định không có chuyện gì. Bà khóc gì chứ, thế sẽ dọa em gái đấy. Hay là chúng ta về trước đi, đứng đợi ở đây sẽ làm trở ngại cho bố và cảnh sát. Dù chưa tới bảy tuổi nhưng suy nghĩ rõ ràng, bình tĩnh mạnh mẽ.

Lục Khải Vũ đưa tay xoa đầu con trai, rất vui vẻ: “Đại Bảo nói đúng, Hân Hy nhất định sẽ không có chuyện gì, mọi người về trước đi.”

Bố mẹ Lục không thể làm gì khác, đành đưa mấy đứa nhỏ về nhà họ Lục.

Mạc Minh Húc về đến nhà bèn nhốt mình trong phòng.

Đường dây khu vực quanh tiệm áo cưới đang sửa chữa, camera không dùng được, người biết được tin này chắc chắn không phải người dân bình thường.

Cậu bé lấy giấy bút, liệt kê danh sách những kẻ gần đây đang nhắm vào tập đoàn nhà họ Lục và Mạc Hân Hy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận