Triệu Hồng và Lý Minh sửng sốt, vội kéo Lý Mộc Tháp qua: “Mợ chủ à, cái này không được đâu!
Thấy bộ dạng căng thẳng của hai vợ chồng họ, Mạc Hân Hy cười hỏi: “Thế này có là gì, bọn tôi chỉ có một đứa con trai là Minh Húc nhưng thăng bé quá nghịch ngợm, tôi có nẵm mơ cũng muốn có một cậu con trai ngoan ngoãn như Mộc Tháp ấy”
Lý Minh thật thà gãi đầu, hơi xấu hổ giải thích: “Mộc Tháp còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, sẽ làm mợ.
chủ tức giận mất!”
Mạc Hân Hy đi đến kéo tay Mộc Tháp, ngồi xốm xuống nhìn cậu bé với ánh mắt đầy yêu thương: “Ai nói chứ, Mộc Tháp của chúng ta là ngoan nhất đấy, dì rất thích Mộc Tháp, Mộc Tháp làm con trai nuôi của dì có được không? Thế này thì Minh Húc với cháu thành anh em rồi, có thể chơi với nhau mãi mãi luôn đấy”
Lý Mộc Tháp nhìn cô, không nói gì, thực ra từ lần đầu tiên nhìn thấy thì cậu bé đã rất thích dì tốt bụng này rồi, có một lần còn mơ thấy mình trở thành con trai của dì nữa chứ! Trong mơ, cậu bé được dì ôm vào lòng, rất hạnh phúc, rất vui vẻ.
Nhưng bố mẹ trải qua bao vất vả, không dễ gì mới nuôi cậu bé lớn, sức khỏe cậu bé không tốt, thường hay bị ốm nhưng bố mẹ chưa bao giờ phàn nàn cũng không ghét bỏ cậu bé.
Mấy năm qua vẫn luôn chăm sóc cho cậu bé từng li từng tí.
Nếu cậu bé đồng ý làm con trai nuôi của dì, vậy thì bố mẹ sẽ tổn thương mất.
Nghĩ đến đây, Lý Mộc Tháp lắc đầu, khuôn mặt nhỏ đầy áy náy nói: “Mộc Tháp cũng rất thích dị và Minh Húc, nhưng cháu đã có mẹ rồi, xin lỗi *** Thấy bộ dạng áy náy và khó xử của cậu bé, Mạc Hân Hy vội xoa đầu cậu bé, vờ như thoải mái nói: “Vừa rồi dì đùa với cháu thôi! Quả nhiên Mộc Tháp là một cậu bé hiếu thảo mà”
Nói xong, Mạc Hân Hy đứng lên, kéo Lý Mộc Tháp đến trước hai vợ chồng Triệu Hồng, đặt tay Mộc Tháp vào tay hai vợ chồng họ: “Mộc Tháp vừa hiếu thảo lại còn hiểu chuyện, hai người thật may mắn!”
Thấy cô không còn nhắc đến chuyện nhận Mộc Tháp làm con nuôi nữa, cuối cùng hai vợ chồng Triệu Hồng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Mấy người họ lại đi thang máy xuống lầu.
Lúc đi ngang qua cửa phòng cấp cứu, Mạc Hân Hy không kiềm được nhìn một cái, phát hiện ca phẫu thuật của Lư Tử Tín vẫn chưa kết thúc.
Lư Bạch Khởi và Khúc Lăng Cường lo lẳng đi qua đi lại trước cửa.
Trái tim cô lại hoảng sợ không rõ lý do.
Cô lắc đầu, tập trung để không quan tâm đến cảm giác kỳ lạ này, chuẩn bị đưa Lý Mộc Tháp và bố mẹ cậu bé rời đi.
Lúc này, cửa phòng cấp cứu đột nhiên mở ra, có bác sĩ vội chạy ra ngoài: “Lư Tử Tín, ai là người nhà của Lư Tử Tín?”
Lư Bạch Khởi và Khúc Lăng Cường cùng lúc chạy tới “Tôi là bố thẳng bé”
“Tôi là cậu thẳng bé”
Bác sĩ nhìn bọn họ: “Hai người ai nhóm máu A, Lư Tử Tín cần truyền máu nhưng hôm nay ở khoa phụ sản có hai sản phụ bị băng huyết sau sinh nên máu nhóm A trong kho máu của bệnh viện đã dùng hết rồi.
Giờ đang kẹt xe, điều máu từ nơi khác đến thì không kịp”
Lư Bạch Khởi và Khúc Lăng Cường sững sờ, sau đó lắc đầu, họ đều không phải nhóm máu A.
Bác sĩ cau mày: “Vậy mẹ đứa trẻ đâu? Mẹ chắc là nhóm máu A chứ!”
Quả thực Khúc Lăng Ái là nhóm máu A, nhưng đã qua đời rồi.
Lư Bạch Khởi lo đến mỗi mặt mày trắng bệch: “Mẹ của thẳng bé đã mất rồi”
Anh ta vừa dứt lời, phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nói lanh lảnh: “Lấy máu tôi đi, tôi nhóm máu A”
Lư Bạch Khởi và Khúc Lăng Cường vui mừng quay đầu, Mạc Hân Hy vén tay áo lên, từ trong nhóm người chầm chậm đi tới.
“Cô?” Lư Bạch Khởi hơi bất ngờ.
“Tổng giám sát Lam?” Ánh mắt Khúc Lăng Cường nhìn Mạc Hân Hy có hơi phức tạp.