9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài


“Được, tôi đi ngay” Lục Khải Vũ giơ điện thoại lên xem giờ, đã tám giờ năm mươi rồi.


Anh nhìn Mạc Hân Hy đang đứng giữa Liễu Thanh Y và Lương Dịch Hàm, nghĩ đến yêu cầu của đối phương, anh liền lặng lẽ đi ra khỏi đám đông.


Trực tiếp đi tới thang máy, đến tầng mười hai, nhanh chóng tìm được phòng 1203 Bởi vì tầng dưới đang tổ chức tiệc, nên tầng mười hai trông vắng vẻ khác thường, ánh đèn ngoài hành lang có chút tối.


Anh đứng ở ngoài cửa, cẩn thận xác nhận số phòng một lần nữa, sau đó giơ tay gõ cửa.


Một lúc sau, từ trong phòng truyền ra một giọng nữ nhẹ nhàng: “Vào đi, cửa không khóa.”
Anh cảm thấy giọng nói ấy dường như đã nghe thấy ở đâu đó.

Do dự một lúc, anh cuối cùng vấn đẩy cửa bước vào.



Đây là một căn hộ, chỉ thắp một ngọn đèn ngủ ánh sáng yếu ớt, trong phòng rất lờ mờ tối Anh tiến về phía trước mấy bước, cả người trong phút chốc như bị đông cứng lại, không thể nhúc nhích.


Bên ngoài căn hộ lúc này được bài trí giống như một nhà tang lễ, bức ảnh của Mai Huyền Hạ được đặt ở vị trí chính giữa, xung quanh thắp những ngọn nến trắng, bày những bông hoa màu vàng và trắng.


Mai Huyền My với mái tóc xõa và bộ đồ ngủ trắng xuất hiện trước mặt anh như một bóng ma.


Dáng vẻ của cô ấy trùng lặp với dáng vẻ của Mai Huyền Hạ trong trí nhớ của Lục Khải Vũ “Tổng giám đốc Lục, anh có nhớ hôm nay là ngày gì không?” Cánh cửa phòng tự động khóa theo giọng nói của cô ta.


Lòng bàn tay Lục Khải Vũ ướt đảm mồ hôi Anh giờ đây mới nhớ ra, hôm nay là ngày giỗ của Mai Huyền Hạ “Tổng giám đốc Lục có điều gì muốn nói với chị gái tôi không?” Mai Huyền My có thể là do tâm trạng buồn bã, giọng nói có chút run run.


Lục Khải Vũ nhìn chằm chäm vào bức ảnh Mai Huyền Hạ phía trước mặt, những chuyện đã xảy ra thời niên thiếu lại hiện lên trước mặt anh, trong lòng anh có chút hoảng loạn.


Tay anh bắt đầu run lên.


Mai Huyền My cần môi dưới, chậm rãi bước tới, nắm lấy bàn tay anh, nhưng giọng nói của cô lại trầm thấp và dịu dàng đến kỳ lạ, như thế đầy sức quyến rũ: “Tổng giám đốc Lục, anh sợ à?”
Vừa nói, cô vừa đè Lục Khải Vũ xuống ghế băng không cho nhúc nhích, cánh tay đung đưa qua lại trước mặt anh, giọng nói trầm thấp mềm mại: “Tổng giám đốc Lục, đừng sợ”.


Sau đó, cô đưa tay tháo chiếc đồng hồ hình tròn đeo trước ngực, lắc đều trước mắt Lục Khải Vũ.



“Tổng giám đốc Lục, cứ thoải mái đi, không cần sợ hãi.

Chị gái tôi không trách anh đâu” Cô ấy thực sự lại bắt đầu thôi miên Lục Khải Vũ.


Lục Khải Vũ nhìn chắm chằm chiếc đồng hồ tròn đang lắc lư trước mặt, ánh mắt bắt đầu mờ đi.


“Tổng giám đốc Lục, anh quá mệt mỏi rồi, đi với tôi, hấy ngủ một giấc thật ngon!” Thấy Lục Khải Vũ dường như đã bị thôi miên thành công, Mai Huyền My nắm lấy tay anh, kéo vào phòng ngủ bên trong.


Lúc này Lục Khải Vũ giống như một con rối gỗ, mặc cho cô kéo vào phòng ngủ, mặc cho cô ấy cởi giày của mình “Tổng giám đốc Lục, ngủ đi, yên tâm mà ngủ đi, sau khi ngủ một giấc sẽ không còn phiền não gì nữa “
Mai Huyền My nhẹ nhàng đỡ Lục Khải Vũ nắm lên giường.


Nhìn Lục Khải Vũ đã nhảm mắt, dường như đã đi vào ngủ sâu.

Mai Huyền My ngẩng đầu lên, vô thức liếc nhìn chiếc ống kính giấu kín đang hướng về phía đầu giường.


Cô ấy cản chặt môi, trong lòng dường như rất đau khổ, đấu tranh dữ đội Cuối cùng, cô cúi đầu xuống, suy nghĩ hồi lâu, sau cùng như cũng đã hạ quyết tâm, cởi bộ đồ đồ ngủ của mình ra, leo lên trên giường, bắt đầu cởi quần áo của Lục Khải Vũ.


Tuy nhiên, tay cô vừa chạm vào chiếc thất lưng da của Lục Khải Vũ, bất ngờ bị đối phương nắm chặt lấy tay.


“Ai kêu cô làm chuyện này?” Lục Khải Vũ từ nãy vẫn luôn ngủ say đột nhiên từ trên giường ngồi bật dậy, ánh mắt lạnh lùng u tối như ác quỷ đến từ địa ngục.


Mai Huyền My bị dọa đến nỗi hét lên, li lùi lại phía sau.

Nhưng Lục Khải Vũ đã nằm chặt lấy cổ tay cô ấy, không còn nơi nào để trốn thoát.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận