9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài


Long Bách bày ra vẻ mặt thấu hiểu: “À, ra là vậy! Hai người định đi đâu đây “Đi siêu thị mua đồ ăn với cậu tới” Rời khỏi nhà họ Lư, cả người Lư Tử Tín đều thoải mái hơn, rốt cuộc có những nét ngây thơ mà trẻ nhỏ nên có.

“Siêu thị không có gì thú vị! Đi chơi với bọn tớ đi! Bên kia có nhiều thứ chơi vui lắm!” Không biết vì sao, Long Bách thấy Lư Tử Tín rất thuận mắt, nhiệt tình mời cậu bé.

Trong mắt Lư Tử Tín xẹt qua vẻ vui mừng cùng khát vọng, từ sau khi trở lại nhà họ Lư, cậu bé không có một người bạn nào, mỗi ngày cũng chỉ có đồ dùng lạnh như băng trong phòng thí nghiệm làm bạn cùng cậu.

Tuy trong lòng rất muốn đi chơi với Long Bách, nhưng cậu bé vẫn ngẩng đầu trưng cầu ý kiến của Khúc Lăng Cường: “Cậu?”
Khúc Lăng Cường liếc mắt liền thấy khát vọng trong đôi mắt nhỏ của cậu bé, vừa cười vừa nói: “Đi đi! Nhưng phải cẩn thận một chút, đừng để va chạm cánh tay của cháu đấy!”
Hoàng Tuấn Phong đã nói cho anh biết, Long Thiên và Long Bách, hai tên tiểu quỷ này đã vỗ ngực đồng ý bảo vệ thật tốt cho Lư Tử Tín.

Vậy nên, Khúc Lăng Cường mới yên tâm để Lư Tử Tín đi chơi với hai đứa Được cậu cho phép, Lư Tử Tín rất vui vẻ: “Cậu yên tâm, cháu sẽ thật cẩn thận.


Long Thiên chăm chú nhìn Lư Tử Tín, không nói gì, cũng không phản đối Nhưng ngay khi Long Bách kéo Lư Tử Tín chuẩn bị chạy thật nhanh, cậu ta cẩn thận nhắc nhở: “Long Bách, vừa rồi em mới hứa mà, cánh tay Lư Tử Tín bị thương.

Em quên rồi sao?”
Nghe thấy lời của Long Thiên, Long Bách lập tức ngừng chân, cẩn thận đỡ Lư Tử Tín: “Thật ngại quát Tớ quên là cậu bị thương.

Bên kia có người đang chơi bóng rổ, chúng ta qua xem thử xem”
Long Thiên bước nhanh đi theo bọn họ, liếc nhìn Lư Tử Tín, hỏi: “Tớ nghe họ nói, cậu là thần đồng trong giới y học, đúng là rất giỏi đấy!”
Lư Tử Tín có chút ngượng ngùng: “Không phải đâu, đó đa số đều là thành quả nghiên cứu của mẹ tớ, tớ chỉ làm bước sửa lại sau cùng thôi”
“Cậu của cậu thật sự lấy được quyền nuôi dưỡng à?” Long Thiên lại hỏi Lư Tử Tín gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn không còn lạnh nhạt, mà sinh ra vẻ hưng phấn: “Đúng vậy, về sau tớ có thế chơi với các cậu rồi”
Long Thiên cẩn thận nhìn thoáng qua bốn phía, xác định không có ai, sau đó mới hỏi: “Vậy quyền sở hữu trí tuệ với tài liệu nghiên cứu thuốc của cậu đâu rồi! Để lại cho bố cậu sao?”
Lư Tử Tín đắc ý cười cười: “Tớ đã để vào két sắt ngân hàng từ lâu rồi”
Long Thiên nhìn cậu bé bằng ánh mắt chân thành tha thiết, nói không muốn là nói xạo, có chút kinh ngạc: “Cậu nói cho tớ biết như thế, không sợ tớ nói cho người khác sao?” Thiếu niên thiên tài này đúng là con mọt sách, dễ lừa như vậy!

Lư Tử Tín cười đơn thuần, trong sáng, thành †âm thành ý: “Các cậu là những người bạn đầu tiên tớ kết giao trên thế giới này, tớ tin các cậu!
Long Thiên chợt ngẩn ra, không nghĩ tới bọn họ mới gặp nhau lần thứ hai, đối phương đã tín nhiệm các cậu như vậy.

Trong nháy mắt, trong lòng cảm thấy ấm áp.

Cậu ta không tự chủ vươn tay bảo vệ Lư Tử Tín: “Được, từ nay về sau, chúng ta là bạn tốt.

Có tớ với Long Bách ở đây, ai cũng đừng hòng bắt nạt cậu!”
Lư Tử Tín cầm tay Long Thiên, giọng nói kiên định: “Được, về sau chúng ta là bạn tốt, không rời không bỏ.”
Long Bách xoay người, chặn lối đi của hai người, ngẩng đầu ánh hoàng hôn đầy trời, chỉ cây hoa tử vi đang nở rộ bên cạnh, nói: “Hai cậu, sắc trời vừa đúng lúc, hay là…ba chúng ta kết nghĩa vườn đào đĩ?”
Vẻ mặt nghiêm túc của cậu ta chọc cười Long Thiên cùng Lư Tử Tín.

Long Thiên nhấc chân đạp cậu một cái: “Kết nghĩa cái đầu em ấy! Anh là anh ruột của em đấy.

Cánh tay Tử Tín vẫn còn bị thương kia kìa!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận