9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài


Người quản lý chung cư vội vàng cười giải thích: “Không, không có, vừa rồi thật sự là tôi ngất đi, y thuật của cậu ba thật là cao minh!”
Người quản lý gió chiều nào theo chiều nấy, ninh bợ Long Bách.

Long Bách bĩu môi, không để ý tới ông ta.

Người quản lý vội vàng ra lệnh cho nhân viên bảo vệ phía sau: “Còn ngây ra đó làm gì hả, còn không mau ném người này ra ngoài cho tôi”
Người bảo vệ phía sau ông ta lập tức tiến lên đỡ Lư Bạch Khởi dậy, chuẩn bị đưa anh ta ra ngoài.

Long Thiên trực tiếp tiến lên ngăn cản lại: “Đợi một chút! Chuyện này vẫn chưa giải quyết rõ ràng đâu! Ông ta không thể đi”

Người quản lý mim cười và nhìn khuôn mặt nhỏ bé của Long Thiên: “Là do sơ suất của tôi đã †ạo điều kiện cho người này lợi dụng sơ hở lẻn vào, hy vọng cậu hai không chấp, thứ lỗi và cho tôi một thời gian, tôi bảo đảm bảo sau này tuyệt đối sẽ không để sự việc như vậy xảy ra nữa đâu”
“Lên vào sao?“Long Thiên rõ ràng là không tin lời ông ta.

“Đương nhiên là lẻn vào rồi, anh ta đâu có thẻ ra vào cổng, chúng tôi cũng không thể nào để anh ta đi vào được“Người quán lý lại giải thích thêm một lần nữa.

“Nói mà không có bằng chứng, đi, chúng ta đi phòng giám sát xem cameral Nếu như thật sự ông ta lẻn vào, thì hôm nay tôi tha cho ông.

Nếu như không phải, thì chứng tỏ rằng ông đang nói dối, quy tắc của tập đoàn Long Uy tôi tin chắc räng ông cũng biết!”
Long Thiên kiên quyết, hoàn toàn không để người quản lý đưa ra ý kiến.

Người quản lý có chút khó xử, tròng mắt đảo liên tục, bất thình lĩnh chỉ tay về Lư Bạch Khởi nói: “Không phải anh ta chết rồi đó chứ! Sao lại không lên tiếng gì hết vậy?”
Ánh mắt của tất cả mọi người đều hướng về Lư Bạch Khởi, người quản lý nhân cơ hội đưa mắt nhìn người bảo vệ, người bảo vệ hiểu ý liền len lẻn rời đi.

Long Thiên đến trước mặt Lư Bạch Khởi, thăm dò hơi thở của anh ta: “Không sao, chỉ là bị ngất xỉu thôi.

Các người đưa ông ta đến phòng y tế của khu nhà ở đi, chữa trị cho ông ta, đến khi ông ta tỉnh lại thì trực tiếp đưa đến nhà họ Lục”
Đây cũng xem như cho Lư Bạch Khởi một bài học, xem anh ta sau này có còn dám bắt nạt Tử.


Tín nữa hay không.

‘Sau khi nói xong, cậu ta nhìn về phía người quản lý: “Đi thôi, đi phòng giám sát xem camera!”
Người quản lý liếc nhìn người bảo vệ đã mất, lần này thì không còn thoái thác được rồi.

“Được, cậu hai, cậu ba, cậu Lục mời đi bên này!” Thái độ của ông ta rất cung kính.

Mạc Minh Húc dìu Lư Tử Tín nấy giờ đang ngồi trên ghế đá đứng dậy: “Cậu sao rồi! Hay là tôi đìu cậu về phòng nghỉ ngơi một chút!”
Lư Tử Tín vừa mới bị bản lĩnh của ba người bọn họ làm cho kinh ngạc, lúc này cậu bé nhìn Minh Húc bằng ánh mắt sùng bái: “Không cần đâu, tôi không sao, vừa rồi cảm ơn cậu đã cứu tôi, nếu không thì cánh tay này của tôi đã hoàn toàn bị phế rồi”
Thái độ Lư Tử Tín tha thiết chân thành và khiêm tốn, trong nháy mắt liền khiến cho Mạc Minh Húc vô cùng có thiện cảm với cậu bé này.


“Cậu là bạn của Long Bách và Long Thiên, thì cũng là bạn của tôi, giữa bạn bè thì nên tương trợ giúp đố nhau.

Cậu không cần phải khách sáo đâu! Chỉ là giúp một tay thôi mà!” Mạc Minh Húc giống như một người anh trai, thể hiện tỉnh thần trách nhiệm và khí phách của mình.

Sau khi Long Bách đi được mấy bước cùng với người quản lý, đột nhiên nhớ ra bọn họ liền quay đầu lại hét lên: “Hai người đi không?”
Lư Tử Tín nhìn Mạc Minh Húc một cái, ngữ khí hỏi ý Mạc Minh Húc: “Chúng ta cũng đi xem được không?”
Mạc Minh Húc gật gật đầu: “Được, chúng ta cũng đi xem xem cuối cùng người quản lý đó giải thích như thế nào”
Mấy người họ rất nhanh liền đi theo quản lý tới phòng giám sát, lúc này Hoàng Tuấn Phong cũng vừa tới nơi Người quản lý nhìn thấy Hoàng Tuấn Phong tới liền cúi đầu đi qua ăn năn sám hối: “Phó chủ tịch Hoàng, đều là do tôi sơ suất, để người ngoài lên vào khu dân cư, xém chút nữa là gây họa lớn rồi, xin phó chủ tịch Hoàng trừng phạt”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận