9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài


Sau khi nói xong, bà ta khế thở dài một hơi: “Ông thực sự cho rằng có một số việc có thể lừa gạt được cả đời sao? Cô ta đã hai mươi tuổi, nên để cho cô ta biết chân tướng của mọi chuyện thôi!”
Bố Lục bị lời nói của Trương Tuyết Du làm cho sợ hãi lùi lại vài bước, suýt nữa ngã sấp xuống: “Bà, bà, lời này của bà có ý gì?”
Trương Tuyết Du trừng mắt nhìn ông: “Ông thật là ngu ngốc! Năm đó ông để cho Lý Thu Hà tìm người, đánh nhau, kiện tụng, gây ầm lớn như vậy, ông cho răng sẽ không có ai nói cho tôi biết đúng không? Tôi cũng là phụ nữ, rất thương cảm và đồng cảm với cảnh ngộ của Lý Thu Hà.

Lại thấy hai người tuy yêu nhau, nhưng biết điều dừng lại, cũng không có nối lại tình xưa, làm ra việc gì có lỗi với tôi và bọn nhỏ cho nên vẫn luôn nhẫn nhịn, giả vờ là cái gì cũng không biết!”
Tô Cẩm nghe ra trong lời nói của bà còn có hàm ý khác, nghí ngờ nhìn chăm chấm bà: “Lời này của bà là có ý gï?”
Trương Tuyết Du không nhìn bố Lục nữa, trực tiếp nhìn thẳng Tô Cẩm: “Ý của tôi rất rõ ràng, Lục Đình Khâm rõ ràng không phải là bố của cô!”
Lời Trương Tuyết Du nói giống như sấm rền, trực tiếp nổ tung trong đầu Tô Cẩm, cô ta lảo đảo.

một chút, đã không tìm thấy giọng nói của mình nữa: “Bà, bà nói bậy! Mẹ tôi rõ ràng đã nói cho tôi, ông ta chính là bố của tôi”
Trong mắt Trương Tuyết Du hiện lên vẻ mất kiên nhãn, vừa muốn mở miệng nói, bố Lục đột nhiên giữ bà lại: “Bà xã, đứng nói, con bé vẫn là một đứa trẻ, nó sẽ không chịu nổi!”

Trương Tuyết Du gạt ông ra: “Không nói rõ ràng thì nút thắt trong lòng cô ta vĩnh viễn cũng không giải được, vĩnh viễn cũng không thể sống một cuộc sống bình thường, hạnh phúc.”
Dưới ánh mắt nghiêm khắc uy hiếp của Trương Tuyết Du, bố Lục ngậm miệng.

Trương Tuyết Du nhìn về phía Tô Cất “Những lời tôi nói sau đây có thể cô sẽ không thể chịu nổi, thế nhưng tôi tin tưởng cô nhất định sẽ cố gắng được”
Nói xong, bà ta cũng không quan tâm Tô Cẩm có nguyện ý nghe hay không, trực tiếp nói ra chuyện năm đó.

“Mẹ của cô là một người phụ nữ số khổ nhưng cảnh ngộ của bà ấy không liên quan gì tới nhà họ nhà họ Lục chúng tôi.

Nếu như không có chồng tôi, bà ấy có thể đã sớm bị con bạc đó hành hạ đến chết”
“Chính bà ấy cũng không thể xác định được bố của cô rốt cuộc là ai, lại sợ sẽ tổn thương tâm hồn non nớt của cô cho nên mới nói láo rắng chồng tôi là bố của côi”
Nói đến đây, bà ta dừng lại một chút, liếc mắt nhìn bố Lục: “Có lẽ, trong lòng và trong tiềm thức của bà ấy vẫn còn yêu chồng tôi nên mới mong muốn cô là con gái của chồng tôi!”
“Nếu như cô không tin, bây giờ chúng ta cũng có thể đi xét nghiệm huyết thống!”
Lý Thu Hà chưa bao giờ kể cho con gái mình về những bi thảm từng trải qua, tuy rằng không biết bố của con gái là ai nhưng bà ấy vẫn mong muốn con gái của mình có thể hạnh phúc lớn lên.

Bởi vậy lúc Tô Cẩm nghe thấy lời Trương Tuyết Du nói, cả người vô cùng bối rối giống như một kẻ ngu ngốc, dùng ánh mắt trống rỗng nhìn bọn họ.

“Bà nói dối, lời bà nói đều không phải là sự thật.

Nhà họ Lục các người không muốn nhận lại ôi thì nói thắng, không được nói xấu mẹ tôi như vậy!” Sau khi nói xong, cô ta loạng choạng bước xuống thang lầu.


Bố Lục rất lo lắng muốn đuổi theo nhưng lại bị Trương Tuyết Du kéo lại: “Ông đuổi theo sẽ chỉ đổ thêm đầu vào lửa, để cho cô ta yên tĩnh một chút cũng tốt.

Cô ta phải suy nghĩ cẩn thận!”
Bố Lục rất tức giận, nhìn chằm chẵm Trương Tuyết Du, giọng nói oán giận: “Con bé vẫn chỉ là một đứa trẻ, tại sao bà lại muốn nói cho nó biết sự thật tàn nhẫn như vậy?”
Trương Tuyết Du lập tức nổi giận, chỉ vào mũi bố Lục: “Lục Đình Khâm, ông nói như thế là sao.

Có phải trong lòng ông rất mong muốn cô ta sẽ là con gái ruột của ông không? Có phải ông vẫn luôn yêu Lý Thu Hà mà chưa bao giờ đặt ba mẹ con chúng tôi ở trong lòng không!”
Nói xong, Trương Tuyết Du ủy khuất bật khóc nức nở.

Vợ chồng Lục Khải Vũ vừa rồi nghe thấy tiềng ốn ào đã đi ra từ trong nhà, vẫn luôn núp ở bên ngoài hóng chuyện, vừa nhìn thấy hai người bọn họ muốn cãi nhau thì vội vã đi qua.

Mạc Hân Hy kéo cánh tay Trương Tuyết Du: “Mẹ, đừng nóng giận, mẹ muốn trừng phạt lỗi lâm bố phạm phải cũng không có lợi gì.

Không phải mẹ muốn đi gặp Long Thiên sao?”

Trương Tuyết Du thở dài, lại hung dữ liếc xéo bố Lục: “Trạng thái hiện tại của mẹ không thể nào đi gặp mấy đứa Long Thiên được, mẹ về nhà trước đây.

Đúng là đau đầu mài “Vậy con trở về với mẹ.

Mẹ còn chưa ăn cơm đâu! Mẹ muốn ăn cái gì, con làm cho mẹ!” Mạc.

Hân Hy quan tâm nói.

Trương Tuyết Du vui mừng võ võ tay của cô: “Đứa trẻ ngoan!”
Trước khi đi, Mạc Hân Hy liếc nhìn Lục Khải Vũ ý bảo anh khuyên nhủ bố Lục thật tốt


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận