Lư Tử Tín lấy tập hồ sơ đã chuẩn bị từ trước đưa qua, Long Thiên hít sâu một hơi rồi mới mở nó ra, sau đó nhìn chăm chằm kết quả trên tờ giấy cả nửa ngày cũng không nói được gì.
Tuy rằng đã đoán trước được kết quả sẽ như vậy, nhưng thời điểm sự thật chân chính hiện ra trước mặt cậu vẫn khiếp sợ như trước.
Người đàn bà Mạc Hân Hy kia thật đúng là nhãn tâm.
Rốt cuộc năm đó bà ta đã bỏ rơi bao nhiêu đứa trẻ?
Khúc Lăng Cường nhớ tới bữa tối vẫn còn hâm trong lò vi sóng liền xoay người quay trở lại phòng bếp.
Lư Tử Tín ngồi xuống bên cạnh Long Thiên nhẹ giọng hỏi: “Long Bách đâu? Sao cậu ấy lại không đến?”
Long Thiên nhìn cậu một cái, do dự một lát mới vươn tay về phía Lư Tử Tín: “Tớ nên gọi cậu là anh trai hay gọi cậu là em trai?”
https://img./public/images/storyimg/20210531/9-tieu-bao-bao-sieu-quay-cua-tong-tai-536-0.jpg
Lư Tử Tín kích động gật đầu thật mạnh “Được, về sau em nhất định sẽ nghe lời anh”
‘Sau khi nói ra những lời này, trong lòng Lư Tử Tín vậy mà lại dâng lên một niềm cảm xúc đây hạnh phúc mà từ trước tới hay cậu chưa từng được trải qua.
Cảm giác có một người anh trai bảo vệ thật tốt!
“Anh, Long Bách đâu? Tại sao cậu ấy lại không đến?”
Long Thiên khế cau mày một chút, buông tay Lư Tử Tín ra nói: “Anh chưa nói cho nó biết.
Em cũng biết nó là người không có suy nghĩ gì chỉ biết mỗi chuyện ăn thôi.
Hiện tại cũng chưa phải là lúc nói cho nó biết!”
“Lời này của anh là có ý gỉ?” Biểu cảm Lư Tử Tín có chút khó hiểu.
Lúc này, Khúc Lăng Cường đã làm xong cơm nước, tắt bếp đi từ phòng bếp ra.
Long Thiên thấy anh ta liền đứng dậy, rất kính cẩn cảm tạ ơn nuôi dưỡng của Khúc Lăng Cường: “Cảm ơn cậu đã chăm sóc em trai cháu nhiều năm như vậy!”
“Em trai?” Khúc Lăng Cường vừa mới xào rau ra, cũng không nghe được những lời mà Lư Tử Tín cùng với Long Thiên nói tức thời vẻ mặt có chút lơ mơ.
Lư Tử Tín lập tức giải thích: “Cậu, cháu và anh trai Long Thiên đã nhận nhau.”
“Anh trai Cháu xác định cậu ta là anh trai cháu sao?” Mấy cái bào thai này ai sinh ra trước sợ là cũng chỉ có mỗi bà chủ Lục biết mà thôi!
Lư Tử Tín không thèm để ý chút nào mà khoác khoác tay: “Không liên quan, dù sao thì thời gian bọn cháu sinh ra cũng không khác nhau nhiều lãm ai làm anh đều như nhau mà thôi!”
“Thì ra là như vậy!” Lúc này Khúc Lăng Cường mới hiểu được, ý bảo Long Thiên ngồi xuống: “Cháu không cần khách khí như thế, mặc dù Tử Tín ở chung với cậu, trên huyết thống thì hai người chính là anh em, nhưng xét về mặt tình cảm thì nó chính là cháu ngoại của cậu.
Cậu chăm sóc nó cũng là lẽ tất nhiên.”
‘Sau khi nói xong, anh ta nhìn thật sâu vào Long Thiên: “Chuyện sau này hai người định tính như thế nào? Sẽ nhận tổng giám đốc Lục sao?”
Long Thiên lắp bắp kinh hãi, nhìn bọn họ chăm chăm: “Mọi người cũng biết rồi ư?”
“Anh, tổng giám đốc Lục chính là bố mẹ ruột của chúng ta đúng không?” Ánh mắt Lư Tử Tín tràn ngập mong chờ nhìn cậu.
Tuy rằng Long Thiên không muốn thừa nhận nhưng đây chính là sự thật mà ai cũng không thể chối cãi được.
Cậu hít sâu một hơi, gật gật đầu: “Đúng vậy, hai người bọn họ chính là bố mẹ ruột của chúng †a! Nhưng anh không tính nhận lại bọn họ.”
Lư Tử Tín khó hiểu nói: “Vì sao lại không muốn nhận lại nhau?”
Long Thiên hỏi lại: “Vì cái gì phải nhận lại nhau? Năm đó bọn họ nhắn tâm chối bỏ chuyện đã sinh ra chúng ta như vậy, vì cái gì mà chúng ta còn muốn nhận lại bọn họ? Không có bọn họ không phải chúng ta cũng sống với nhau cực kì tốt sao?”.