9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài


Long Thiên nhận ra cảm xúc trong mắt Lư Tử Tín liền kéo Long Bách đi nhanh về phía trước.

“Tử Tín, chào buổi sáng, chúng ta đi thôi!”
Long Thiên đi đến trước mặt Lư Tử Tín rồi kéo tay cậu bé đi đến cửa tòa nhà.

Lư Tử Tín có chút không nỡ, quay đầu lại nhìn nhà Lục Khải Vũ.

Mạc Vũ Tuệ chạy theo nói: “Anh Tử Tín, đợi em với!”
Lư Tử Tín dừng bước, Long Bách có chút không vui: “Tử Tín, chúng ta mau đi thôi, bọn con gái rất phiền phức” Nói xong liền cùng với Long Thiên kéo Lư Tử Tín đi.

Trong lòng Lư Tử Tín bây giờ tràn đầy mâu thuẫn không biết phải làm sao mới tốt thì sau lưng bọn họ liền truyền đến tiếng khóc, ba cậu bé liền sững người, vội vàng quay người lại, Mạc Vũ Tuệ bởi vì vừa rồi chạy quá nhanh đuổi theo bọn họ nên đã vấp ngã.


“Vũ Tuệ!” Lư Tử Tín vội vàng chạy đến, Long Thiên theo bản năng cũng chạy lại chỗ Mạc Vũ Tuệ vấp ngã nhưng chạy được vài bước cậu liền nhận ra bản thân đã thất lễ rồi đột nhiên dừng bước.

Khi Lư Tử Tín chạy qua thì cả nhà Lục Khải Vũ cũng đã chạy đến bên cạnh Mạc Vũ Tuệ.

“Vũ Tuệ, con có đau không?” Lục Khải Vũ vội vàng ôm con gái lên kiểm tra hết một lượt từ trên xuống dưới, trên đầu gối của Mạc Vũ Tuệ có một vết trầy xước nhưng cũng không nghiêm trọng Mạc Hân Hy lắc đầu: Vũ Tuệ, con chạy nhanh như vậy làm gì?”
Mạc Vũ Tuệ ngẩng đầu lên, hai mắt rưng rưng nhìn về phía Lư Tử Tín: “Anh Tử Tín, em gọi anh sao anh không chờ em?”
Lư Tử Tín thấy em gái khóc liền vô cùng đau lòng, đưa tay không bị thương nắm lấy tay em gái: “Vũ Tuệ, anh xin lỗi, anh..” Lư Tử Tín ngẩng đầu nhìn Lục Khải Vũ và Mạc Hân Hy, nước mắt đột nhiên chảy ra.

Bố mẹ mà cậu vấn luôn tìm kiếm đang ở ngay trước mặt, cậu phải làm thế nào, bây giờ liền nhận họ sao?
Mạc Hân Hy nhìn thấy Lư Tử Tín khóc, trong lòng vô cũng đột nhiên đau đớn: “Tử Tín, là do Vũ Tuệ không cẩn thận vấp ngã, cháu không cần phải tự trách mình đâu”
Mạc Hân Hy lấy khăn giấy ra rồi ngồi xổm xuống lau nước mắt cho Lư Tử Tín.


Lư Tử Tín không nhịn được liền ôm cô khóc lớn.

Mọi người xung quanh đều sửng sờ, Lục Khải Vũ cau mày không biết Lư Tử Tín đã xảy ra chuyện gì? Khúc.

Lăng Cường yên tĩnh nhìn Lư Tử Tín, trong lòng thầm tính toán, nếu bây giờ Tử Tín nói ra sự thật thì tiếp theo phải làm sao? Anh ta phải giải thích với tổng giám đốc Lục như thế nào.

Long Thiên nắm chặt hai tay lại, tuy rằng cậu không mong Tử Tín nhanh như vậy đã nhận người thân với nhà họ Lục nhưng cũng không còn cách nào ngăn cản Tử Tín, mỗi người đều có lựa chọn của riêng mình, Tô Cẩm cúi đầu nhìn thời gian rồi nhỏ giọng nói với Long Bách: “Chúng ta đi trước thôi, ngày đầu đi học không nên đến trễ đâu”
Đôi chân ngắn mũm mim của Long Bách chạy đến trước mặt Mạc Hân Hy và Lư Tư Tí Tín, cậu sao vậy? Chúng ta mau đi thôi, sắp trễ rồi!”
“Tử Lư Tử Tín lúc này mới buông Mạc Hân Hy: “Cô ơi, cảm ơn cô lần trước đã hiến máu cứu cháu!”
Lư Tử Tín nói xong không dám quay đầu lại, kéo tay Long Bách rời đi Khúc Lăng Cường thở dài một hơi, đi đến giải thích: “Cảm xúc của trẻ con khó đoán được, tổng giám đốc Lục, bà chủ Lục, để mọi người xem trò cười rồi!”
Mạc Hân Hy vẫn nhìn chăm chắm bóng lưng của Lư Tử Tín, đứa nhỏ này đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao khi nhìn thấy cậu bé khóc, trái tìm cô lại đau đến như vậy.

Lục Khải Vũ lịch sự gật đầu với Khúc Lăng Cường: “Không sao đâu, trẻ con đều như vậy mài Bọn nhỏ nhà tôi cũng lúc khóc lúc cười thôi” Nói xong, anh nhìn thời gian: “Đi thôi, hôm nay là ngày khai giảng, đừng đến muộn”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận