9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài


Mạc Hân Hy Rời khỏi nhà máy, bọn họ không thể nhịn được cười khi nhìn thấy bộ dạng thám hại của nhau.

Đúng lúc này, điện thoại trong túi Lục Khải Vũ đột nhiên vang lên, anh liếc mắt đã nhìn ra là con trai cả gọi tới.

“Đại Bảo, sao vậy? Có chuyện gì à?” Sau khi tín hiệu được kết nối, anh liền hỏi một câu, vừa ngẩng đầu lên anh đã nhìn thấy ba cậu bé Mạc Minh Húc, Long Thiên và Long Bách đứng ở con hẻm cách đó không xa.

Ba cậu bé cũng nhìn thấy bọn họ và vội vàng chạy tới ệẹ bị bắt cóc rồi!” Sau khi chạy tới, Mạc Minh Húc lập tức nói Lục Khải Vũ cứ vậy mà nằm lấy bàn tay nhỏ bé của con trai mình và ngạc nhiên hỏi: “Khi nào?
Ở đâu?”
“Một tiếng trước, ở cống khu chung cư Ánh Sao.


Con đã gọi cho bố biết bao cuộc điện thoại, nhưng đều không gọi được!” Lúc đó cả ba người Lục Khải Vũ đều đang ở dưới tầng hầm cho nên điện thoại đều không có sóng.

“Vậy tại sao các em lại biết chúng ta đang ở đây?” Long Uy nhìn Long Thiên và Long Bách hỏi.

Vẻ mặt hai cậu bé tràn đầy lo lắng, dường như hai cậu bé cũng bắt đầu tiếp nhận Mạc Hân Hy rồi.

Mạc Minh Húc lấy điện thoại di động ra, mở ra camera giám sát ở nhà: “Chính là chiếc xe này.

Chúng con đã đi theo chiếc xe này đến đây.

Cuối cùng nó cũng dừng lại ở lối vào của con hẻm này.

©ó lẽ mẹ con đã bị bắt nhốt vào một trong số các nhà kho ở đây”
Lúc này, con ngươi sâu thắm của Lục Khải Vũ tối sầm đến mức đáng sợ, anh không nói một lời, xoay người quay trở lại nhà máy vừa rồi Long Uy nhìn anh một cái, trầm mặc không nói, rồi nói với đàn em ở phía sau nói: “Đi, liên lạc với các anh em, phải rà soát hết một lướt các công xưởng ở gần đây cho t Long Thiên và Mạc Minh Húc theo sát Lục.

Khải Vũ bắt đầu đi kiểm tra từng nhà kho một.

Long Bách đứng cạnh Long Uy, chiếc đầu nhỏ của cậu bé có chút thắc mắc: “Anh cả, anh vừa mới đánh nhau sao? Tại sao quần áo của anh lại bị rách.


Còn có, tại sao cánh tay của anh lại bị thương?”
Long Uy liếc nhìn cậu bé mập: “Long Bách, anh trai em đã chạy đi giúp Minh Húc tìm mẹ, sao em còn không đi?”
Long Bách vươn bàn tay mũm mĩm nắm ra nằm lấy bàn tay to nổi rõ khớp xương của Long Uy: “Đã có rất nhiều người tìm rồi, em ở đây chờ cùng anh cả!”
Long Uy bất lực lắc đầu, anh ta trực tiếp vạch trần suy nghĩ của cậu bé: “Long Bách, xem ra không phải là em muốn chờ cùng anh, mà là bởi vì trời quá nóng, mà em lại quá mập nên không muốn vận động có đúng không?”
Long Bách bị vạch trần tại chỗ nên có chút xấu hổ: “Không phải, anh cả, em cũng rất lo lắng cho cô Hân Hy, nhưng không phải anh đã phái rất nhiều người đi tìm rồi sao? Em nghĩ rất nhanh sẽ giải cứu được cô ấy thôi! Em đi cũng không giúp gì được, ngược lại còn gây thêm phiền phức”
“Lười thì nói là lười, sao phải tìm nhiều lý do như vậy chứ!”
Trong khi bọn họ nói chuyện, Lục Khải Vũ và những người khác đã vội vàng quay trở lại Long Bách vội vàng chạy lên: “Sao rồi? Tìm được cô chưa?”
‘Vẻ mặt Long Thiên nặng nề, cậu bé lắc đầu: “Đã tìm hết rồi, nhưng đều không thấy!”
Khuôn mặt nghiêm nghị của Lục Khải Vũ hiện lên vẻ hoảng sợ.

Ai đã bắt cóc Hân Hy? Mục đích của hẳn là gì? Bây giờ họ phải tăng cường tìm kiếm mọi ngóc ngách và cố gắng tìm thấy cô ấy trong thời gian ngắn nhất, thời gian càng dài thì lòng anh càng cảm thấy tuyệt vọng.

Long Uy võ vỗ vai anh: “Đừng lo lắng, tôi đã thông báo cho anh em ở gần của tập đoàn Long.


Uy rồi, bọn họ sẽ tiến hành tìm kiếm mọi ngóc ngách”
Khi đang nói chuyện, xe của Lý Duy Lộc cũng dừng ở lối vào của con hẻm, anh ấy trực tiếp chạy ra khỏi xe.

“Hân Hy đâu?” Anh ấy chạy tới không thấy Mạc Hân Hy liền lo lắng hỏi.

Mạc Minh Húc cau mày: “Chú Lý, sao bây giờ chú mới tới!”
Lý Duy Lộc tức giận nói: “Đừng nhắc tới nữa, ngã tư đường có một vụ tai nạn xe cộ, chú bị kẹt ở chỗ đó.

Lục Khải Vũ nhìn anh ấy: “Hiện tại vẫn chưa rõ tung tích của Hân Hy, phiền anh hãy dùng mối quan hệ của mình để tìm kiếm mọi ngóc ngách trong thành phố”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận