9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài


Lúc Đao Mặt Theo vội vã lao ra ngoài thì tình cờ đụng phải môt người đàn ông.

Người đàn ông này mặc một bộ quần áo thể thao, đeo kính có dây vàng, nhưng trong vẻ tao nhã lịch thiệp kia lại lộ ra một chút lo lắng, sốt ruột.

Lúc này, anh ta túm lấy Đao Mặt Thẹo rồi nói: “Mạc Hân Hy đâu.”
Đao Mặt Thẹo không quen biết anh ta, hất tay anh ta ra rồi trừng mắt lên: “Anh là ai? Vì sao tôi phải nói cho anh biết”
Lư Giai Y nghe thấy bên ngoài có tiếng động bèn ngó ra, qua ánh đèn vàng mờ nhạt, trong nháy mắt liền nhận ra Long Anh Vũ, cô ta vội vàng bước nhanh tới “Còn không mau đi tìm chìa khóa đi!” Cô ta giận dữ mắng Đao Mặt Thẹo.


“Mạc Hân Hy đâu rồi?” Long Anh Vũ hơi nhíu mày, anh ta nhìn chăm chăm Lư Giai Y, đôi mắt lộ rõ vẻ tức giận.

Mặc dù anh ta không nói gì thêm nữa nhưng trong lòng Lư Giai Y lại bất giác run lên.

“Cái đó, bọn họ, tôi đến muộn một bước, bọn họ đã đưa người nhốt vào trong kho lạnh rồi” Cô 1a nói như thể bản thân mình không liên quan vậy.

Đừng như vậy nữa nhé mấy cu.

Long Anh Vũ đi về phía trước mấy bước rồi trực tiếp ép cô ta vào góc tường, nghiến răng ken két, ánh mắt đẳng đắng sát ý: “Ai cho cô động vào cô ấy”
Lư Giai Y không còn cách nào khác, đành phải kiên tì đến cùng mà chịu đựng ánh mắt của anh ta: “Cái đó, là, là ý của chị Long!”
“Chị Long? Là cô ta đầu tư cho nhà họ Lư của cô xây dựng công xưởng đúng không? Cô cũng nghe theo lời cô ta?” Long Anh Vũ vô cùng tức giận hỏi lại ï đó, tôi, tôi tưởng chị ấy là chị của anh, tôi cũng tưởng rằng, đây, đây cũng là ý của anh!” Lư Giai Y bị giọng nói chất vấn của Long Anh Vũ làm cho hoảng sợ, toàn thân run lên.

“Cô ta không phải là chị của tôi, sau này mọi kế hoạch của cô ta đều phải có sự cho phép của ôi!” Long Anh Vũ hét lên.

“Được, được, tôi biết rồi!” Lư Giai Y vội vã trả lời.


“Còn không mau đi tìm chìa khóa đi, nếu như Hân Hy có xảy ra chuyện gì, tôi sẽ lấy mạng cô.”
Trong kho lạnh, Mạc Hân Hy nhìn thấy Lư Tử Tín đi theo cô vào liền kinh ngạc nói: “Tử Tín, cháu vào đây làm gì! Cháu sẽ bị lạnh cóng đó”
Nói xong, cô bước đến ôm chặt Lư Tử Tín đang run lẩy bẩy, cô muốn truyền cho cậu bé chút hơi ấm Lư Tử Tín ngẩng đầu lên, đôi mắt long lanh ngân ngấn nước mắt: “Mẹ ơi, con sẽ không để cho bọn họ làm hại mẹ đâu, Tử Tín sẽ bảo vệ mẹ”
Mạc Hân Hy đột nhiên kích động, ôm chặt lấy Lư Tử Tín rồi ngồi co ro vào trong góc, cô sờ đầu cậu bé: “Tử Tín à, có phải cháu đang rất lạnh không? Cháu bị sốt rồi, tại sao lại gọi cô là mẹ?”
Lư Tử Tín nhào vào lòng cô, ôm chặt lấy cô: “Mẹ, mẹ ơi, con là Tử Tín, là con của mẹ đây.

Con chính là đứa trẻ mà năm đó bị dì Mai bán đi đây!”
Mạc Hân Hy không tin vào mắt mình, cô nhìn chăm chấm vào đứa bé bị đông cứng đến nỗi đôi môi thâm tím: “Tử Tín, cháu nói cái gì? Cháu nói lại lần nữa cô xem!”
“Mẹ, con là con của mẹ, là anh em sinh đôi với Long Bách! Chúng con đã được đi giám định rồi!” Lư Tử Tín ngẩng đầu lên nhìn cô, nước mắt trào ra.

Mạc Hân Hy khóc, nước mắt liên tục chảy ra vì xúc động: “Tử Tín, những điều cháu vừa nói đều là thật chứ? Cháu chính là con của cô thật sao?”

Chẳng trách mỗi lần nhìn thấy Tử Tín cô đều có cảm giác rất gần gũi thân thiết, khi Tử Tín bị thương cô cũng cảm thấy đau xót và lo lắng.

Hóa ra Tử Tín chính là con trai ruột của cô, và tất cả những cảm giác đó đều là cảm giác của tình cảm mẫu tử gắn bó.

Lư Tử Tín gật đầu lia lịa: “Mẹ, con thật sự là con trai của mẹ đây, năm đó khi bị bán ra nước ngoài, đứa con của người mẹ trước đây của con chưa được sinh ra thì đã chết trong bụng mẹ, bà ấy sợ bố con thất vọng nên mới nhờ người bạn trong nước là dì Hoàng Ánh Tuyết nhận nuôi con từ tay của dì Mai”
“Hoàng Ánh Tuyết? Tam Bảo?”
“Tử Tín, con chính là Tam Bảo của mẹ!” Mạc Hân Hy nghẹn ngào ôm lấy con trai mà khóc..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận