9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài


Khi cậu nghe thấy có người gọi mình là đứa béo, Long Bách không thèm giả vờ nữ: phẫn nộ trừng to đôi mắt: “Thầy, thầy gọi ai là đứa béo?”
Hiệu trưởng trừng cậu, nghiêm khắc chất vấn: “Không phải em nói là anh trai của em từ trước đến nay dù làm cái gì thì cũng không nói với em sao, thế trong camara là cái gì?”
Long Bách lập tức cúi đầu, lần tự vả này cũng quá nhanh đi!
“Nói, mấy đứa đấy nhảy tường ra ngoài rốt cuộc là đế làm gì?” Hiệu trưởng tức đến nỗi gân trên mặt nổi hết lên.

Phải biết răng, Thạch Bàn là trường tiểu học trọng điểm của khu vực, ông đã làm hiệu trưởng bảy tám năm rồi, trưởng học mỗi năm tham gia các cuộc thi đều đứng thứ nhất, từ trước đến nay chưa từng có trường hợp ngay hôm học đầu tiên đã trèo tường trốn học như: này.


Nếu như mà truyền ra bên ngoài, vậy thì trường học của họ năm nay chắc chẩn sẽ bị tụt hạng.

Long Bách cúi thấp đầu, quyết tâm đưa đôi tay mập mập ra dùng sức véo vào đùi một cái, ngay lập tức cảm giác đau truyền đến khiến cậu chảy nước mắt, cậu ngước khuôn mặt đang tràn ngập nước mắt lên, mếu mếu nói bằng giọng ủy khuất: “Hiệu trưởng, bữa trưa của trường khó ăn quá, bọn em vẫn chưa ăn no, vì thế mà mấy người họ mới muốn trèo tường ra ngoài đi mua đồ ăn vặt”
“Trèo tường ra ngoài mua đồ ăn vặt?” Hiệu trưởng suýt nữa không thở nổi, dùng hết sức để nói: “Số điện thoại của bố mẹ em là gì, gọi điện mời phụ huynh đến”
Long Bách chớp chớp mắt, một giọt nước mắt chảy ra: “Hiệu trưởng, chúng em là cô nhi, không có ba mẹ”
Vẻ mặt của cô giáo Lý lộ ra vẻ kinh ngạc: “Em, không phải lúc ăn cơm em nói mẹ em bị sốt, mượn điện thoại của cô để gọi sao?”
Long Thiên chột dạ cúi đầu không nói gì cả.

Hiệu trưởng giơ tay run rẩy chỉ vào cậu: “Vậy các em đến trường học kiểu gì? Gọi người giám hộ của các em đến đây”
“Anh cả của em có việc nên không ở Hà Thành, anh ấy không đến được, có thể gọi bảo mẫu của nhà em đến được không! Bình thường mọi việc của chúng em đều là do bảo mẫu phụ trách”
Hiệu trưởng hoàn toàn bất lực.

Đơ người cả nửa ngày mới nhìn về phía cô giáo Lý: “Gọi điện thoại thông báo cho phụ huynh em Mạc Minh Húc, gọi cả cho báo mẫu của nhà đứa béo này nữa.


Gọi hỏi xem mấy đứa nó đã về nhà chưa, nếu chưa về thì lập tức báo cảnh sát”
Long Bách vừa nghe thấy hiệu trưởng muốn báo cảnh sát liền nhanh chóng bước lên phía trước nói: “Không cần đâu, hiệu trưởng, chuyện này mà báo cảnh sát chính là chuyện bé xé ra to, các anh của em rất nhanh sẽ trở lại thôi”
Hiệu trưởng trừng mắt nhìn cậu: “Em đứng yên cho thầy, không có sự đồng ý của thầy thì không được bước ra khỏi phòng hiệu trưởng nửa bước”
Quay đầu lại thấy cô giáo Lý vẫn đứng ngốc ở đấy không động đậy, tức giân cất cao giọng nói: “Đứng ngốc ở đấy làm gì, khi báo danh không phải là mỗi một phụ huynh đều để lại số điện thoại sao, còn không nhanh đi gọi đi”
Cô giáo Lý đỏ mắt, vội vàng chạy ra ngoài.

Long Bách cảm thấy cô giáo Lý rất oan ức, không nhịn được bất bình thay cho cô ấy: “Hiệu trưởng, chuyện này không thể trách cô giáo Lý được.

Thầy quá hung dữ rồi”
Hiệu trưởng đi đến trước mặt cậu, tức đến nỗi giơ chân lên Long Bách nhanh trí nhảy sang bên cạnh, trừng đôi mắt nhỏ lên, dùng tay chỉ về phía ông: “Thầy muốn làm gì, hiệu trưởng, thầy còn muốn đánh người hả!”

Hiệu trưởng chỉ có thể bỏ chân xuống, sau đo duỗi tay ra véo tay của cậu: “Tuổi còn nhỏ, vừa mới khai giảng, sao em không tử tế học hành chứ: Thật ra hiệu trưởng cũng chỉ muốn dọa cậu mà thôi, không dùng quá nhiều lực, nhưng Long Bách lại khoa trương kêu lên: “Đau, đau, hiệu trưởng đánh người rồi, hiệu trưởng đánh người rồi”
Hiệu trưởng nhanh chóng bịt mồm cậu lại: “Ngâm mồm, không được phép kêu nữa!”
Long Bách chớp chớp đôi mắt nhỏ, trực tiếp giơ tay lên bẻ hai đầu ngón tay của hiệu trưởng ra, vừa dùng lực hiệu trưởng liên đau đến mức kêu lên: “Nhanh buông tay, đau!”
Hiệu trưởng thực sự cảm thấy đau, mồ hôi lạnh trên mặt đều chảy ra.

Long Bách mới không tình nguyện buông tay ra: “Ai bảo thầy vừa nấy véo tai em, tai của em không phải ai cũng có thể véo đâu”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận