Hiệu trưởng lùi về sau một bước, xoa xoa ngón tay đau: “Em, được, được, đợi phụ huynh của em đến thì tôi xử lí em sau”
Mạc Hân Hy ăn xong cơm trưa, đang cùng Liễu Thanh Y thảo luận làm sao để có thể nhanh chóng cứu Long Uy thì Hoàng Tuấn Phong dẫn một người phụ nữ mở cửa đi vào.
Người phụ nữ ấy sau khi vào phòng thì không hề chào hỏi mà trực tiếp nhìn xung quanh: “Hữu Sinh đâu, Hữu Sinh, Hữu Sinh, mẹ đến rồi, con ở đâu?”
“Hữu Sinh!” Vợ của Dương Ngọc Cương nhìn thấy con trai của mình, trực tiếp xông lên tầng hai, lúc chạy lên cầu thang thì không cẩn thận bị ngã, nhưng bà lại không để ý đến sự đau đớn đó, cố gắng bò lên tầng hai, ôm con trai vào lòng “Hữu Sinh, Hữu Sinh, con của mẹ, bảo bối của mẹ” Vừa nói vừa khóc.
‘Đều là những người làm mẹ, nhìn thấy cảnh tượng như này, Mạc Hân Hy cảm thấy mũi có chút xót xót, nước mắt dâng lên.
Hữu Sinh được mẹ ôm vào lòng, lúc đầu thì có chút sợ hãi, sau đó dần dần hồi phục lại sự bình tĩnh, cậu ở cùng với bố mẹ ruột gần một tháng, đã bắt đầu nảy sinh tình cảm và sự ỷ lại.
Nhìn thấy mẹ đang ôm mình khóc không ra tiếng, cậu dơ cánh tay nhỏ nhắn lên lau nước mắt giúp vợ của Dương Ngọc Cương: “Mẹ, đừng khóc”
Đối mặt với con trai hiểu chuyện như vậy, vợ của Dương Ngọc Cương càng khóc đau khổ hơn Hoàng Tuấn Phong hướng về phía Liễu Thanh Y, nhân cơ hội giải thích với bọn họ: “Là cậu chủ Long Thiên bảo tôi mang bà ấy đến.
Nói là tạm thời để hai mẹ con họ ở nhà bên cạnh”
“Long Thiên?” Mạc Hân Hy cau mày, lúc này cậu không phải là đang ở trường học sao?
“Đúng vậy, hôm nay may mà có cậu chủ Long Thiên, nếu không thì tôi thật sự không thể xử lí chuyện này được!” Hoàng Tuấn Phong không hề ý thức được rằng hành vi của Long Thiên đã vi phạm đến quy tắc của một học sinh tiểu học.
“Long Thiên đi tìm anh? Nó không phải đang ở trường sao? Xin nghỉ rồi? Vì sao nhà trường không thông báo với phụ huynh?” Trên mặt Mạc Hân Hy hiện lên đây sự nghỉ hoặc lấy điện thoại ra, đúng lúc này thì điện thoại kêu lên.
“Alo, đây là số của mẹ em Mạc Minh Húc đúng không? Tôi là cô giáo Lý của em, muốn hỏi là em Minh Húc đã về nhà chưa?” Bên kia điện thoại, giọng của cô giáo Lý mang rõ âm mũi, giống như vừa khóc xong.
Trong lòng Mạc Hân Hy đại khái đã hiểu được có chuyện gì xảy ra rồi: “Chưa thấy về, cô giáo, có phải là xảy ra chuyện gì không?”
“Em ấy hôm nay sau khi ăn xong cơm trưa đã cùng em Long Thiên trèo tường trốn học.
Đến bây giờ vẫn chưa tìm thấy em ấy! Mẹ Minh Húc đừng lo lắng, chúng tôi tức sẽ báo cảnh sát, tra camara, nhất định sẽ tìm được mấy em ấy”
Mạc Hân Hy nhanh chóng ngăn cô giáo lại: “Cô giáo Lý, cô đừng vội báo cảnh sát, tôi đại khái là đã đoán được mấy đứa đấy đi đâu rồi, bây giờ liền qua đó tìm bọn họ”
“Thật sao? Vậy thì quá tốt rồi, chúng tôi sẽ giữ liên lạc mọi lúc” Cô giáo Lý nghe thấy cô biết hai đứa nhỏ ở đâu thì mới yên tâm Nhưng mà sau lần này thì đã hạ quyết tâm sẽ từ chức, không làm giáo viên nữa.
Gặp phải những học sinh như này, thật sự là dọa chết người ta mà.
Cô vẫn muốn sống thêm hai năm nữa!.