9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài


Lúc này toà thư viện thông nhau đã bị lửa cháy bùng cao lên tận trời, toàn bộ hệ thống cảnh báo của viện điều dưỡng không ngừng kêu to.

Rất nhanh, có nhân viên quản lý cao cấp chạy tới, chỉ huy bảo vệ nghĩ cách dập lửa khẩn cấp.

Cô đẩy Long Anh Nguyên vào thang máy từ tầng hai đi xuống, ở cửa lầu một lại gặp cậu Sở vừa rồi và hai tên vệ sĩ.

Vệ sĩ nhìn thấy Long Anh Nguyên thì sửng sốt một chút, đi lên cản đường bọn họ: “Cô là ai? Muốn đưa ông Long đi đâu?”
Mạc Hân Hy còn chưa lên tiếng, Long Anh Nguyên đã mở miệng trước, trong giọng nói uy nghiêm lộ ra chút tức giận: “Sao hả, thư viện đã cháy rồi, các cậu muốn tôi bị thiêu chết ở trong phòng sao?”
Vệ sĩ nhanh chóng cung kính giải thích: “Không phải, ông Long ông đừng hiểu lầm, chúng tôi không có ý này”
Long Anh Nguyên trừng anh ta một cái, trong giọng nói vả ân có chút bất mãn: “Ở đây khắp nơi đều là camera và nhân viên an ninh, tôi còn có thể chạy trốn sao, có sức lực để ý chuyện này không bãng cậu đi hỗ trợ dập lửa đi.

Cậu Sở ngẩng đầu lên buồn cười nhìn vệ sĩ một cái: “Tôi thấy ông Long nói rất đúng, với tình trạng sức khoẻ của hai chúng tôi, không thể ra ngoài được.

Hơn nữa cũng sẽ không đi ra ngoài.

Anh vẫn nên nhanh chóng đi hỗ trợ dập lửa đi!”

Vệ sĩ cúi đầu, nhưng lại không động đậy: “Cô chủ đã dặn, cần phải bảo vệ cậu được an toàn, bất cứ lúc nào cũng không thể rời đi”
Long Anh Nguyên có chút không kiên nhãn gào lên: “Nếu vậy thì cậu cứ bảo vệ cậu chủ nhà các cậu đi, tôi muốn đi tới phòng giải trí phía trước chơi cờ, mùi hương ở đây quá khó ngửi”
Sau khi thư viện cháy, rất nhiều loại sơn trang trí cũng bốc cháy theo, mùi hương trong không khí thật sự rất khó ngửi.

Mạc Hân Hy nhìn thấy vệ sĩ lùi về phía sau một bước, tránh đường, nhanh chóng đẩy Long Anh Nguyên đi đến sân trước của viện điều dưỡng.

Phía sau, cô nghe được vệ sĩ hỏi: “Cậu Sở, hay là tôi cũng đẩy cậu tới sân trước nhé!”
“Không cần, anh đi vào lấy tấm bình phong kia ra, đừng để nó bị thiêu cháy”
Trong không khí tràn ngập mùi khét lẹt truyền đến âm thanh trong trẻo của cậu Sở.

Mạc Hân Hy đẩy Long Anh Nguyên trốn đông trốn tây, khi sắp đến cổng lớn, vừa đúng lúc gặp Lục Khải Vũ.

“Bà xã, em vất vả rồi!” Lục Khải Vũ rất lo cho thân thể Mạc Hân Hy.

Nếu biết như vậy, thì sẽ để cô đi tới đây với mình.


Mạc Hân Hy lắc lắc đầu, chỉ chỉ vào cánh cửa đóng chặt cách đó không xa của viện điều dưỡng, và cả bảo vệ gác cổng hỏi: “Bây giờ chúng ta đi ra ngoài như thế nào?”
Cô vừa dứt lời, bên ngoài truyền đến âm thanh của xe cứu hỏa.

“Chúng ta nhân cơ hội này lao ra nhé!” Lục Khải Vũ quyết đoán ra quyết định.

Xe cứu hỏa tới, bọn họ nhất định sẽ mở cửa ra, đây là một cơ hội tuyệt vời “Được, nhân lúc xe cứu hỏa đi vào, chúng †a lao ra”
Lục Khải Vũ để Mạc Hân Hy đứng ở phía sau mình, anh đấy Long Anh Nguyên: “Bà xã, em chỉ cần đi theo anh là được.”
“Vâng”
Nói xong, bọn họ lặng lẽ trốn ở cổng lớn Ngay lúc này xe cứu hỏa cũng đang đi tới cổng lớn viện điều dưỡng, bảo vệ gác cổng nhanh chóng mở cửa ra.

Mấy người Lục Khải Vũ lập tức nhân dịp này, chạy trốn từ sườn bên cạnh xe cứu hỏa, tài xế Mãnh đã chờ bọn họ ở cửa.

Anh nhanh chóng đỡ Long Anh Nguyên ngồi vào bên trong xe.

“Các người là ai? Ai cho các người ra ngoài?”
Sau khi xe cứu hỏa qua, bảo vệ gác cổng đột nhiên phát hiện ra hai người bọn họ.

Lúc này bọn họ vẫn còn mặc quần áo nhân viên sửa điện và lao công của viện điều dưỡng, bởi vậy bảo vệ hiểu lầm bọn họ là đang trốn ra ngoài trong thời gian làm việc.

Trong lúc bảo vệ đang đi tới, Lục Khải Vũ nhanh chóng đóng cửa xe lại..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận