9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài


“Ăn trộm? Yêu quái già cô cũng dám nói ông nhỉ đây là ăn trộm.

Mau giao anh của tôi ra đây!” Long Bắc tức giận đến đỏ bừng cả mặt.

Lục Khải Vũ nhìn thoáng qua người phụ trách tên Lý Mẫn này: “Chúng tôi không phải ăn trộm, tới để tìm con trai”
“Con trai? Ha hai” Lý Mẫn nhìn thẳng vào anh giống như là nhìn thấy quái vật: “Chỗ này chính là viện nghiên cứu sinh vật, chỉ riêng bảo vệ đã có mấy người rồi! Trẻ em sao có thể vào được? Các người nói dối thì làm phiền chuyên nghiệp một chút, tìm một lý do thích hợp”
Lục Khải Vũ mở bàn tay ra, dưới ánh đèn huỳnh quang, hai cái cúc áo bọn họ vừa mới nhặt được kia xuất hiện ở trước mặt mọi người.

“Đây là tôi nhặt được ở trong sân, cúc áo trên người con trai tôi!” Sau khi nói xong, anh nhìn thẳng vào người phụ nữ tên Lý Mẫn này.

Quả nhiên, ánh mắt của đối phương nhảy lên một chút.


Nhưng cũng chỉ gần như trong nháy mắt mà thôi, rất nhanh cô ta lại lần nữa lộ ra một tia khinh thường: “Các người thật đúng là cô chấp, cúc áo này thì sao chứ, mỗi ngày nhân viên của chúng tôi ra ra vào vài cúc áo trên người rớt xuống cũng là chuyện rất bình thường”
Cuối cùng Long Bách không nhịn nổi, dùng sức nhảy tới trước mặt cô ta: “Cô nói bậy, đây rõ ràng là cúc áo trên người anh tôi, giống như đúc cúc áo trên người tôi!”
Nói xong, cậu bé kéo áo sơmi của mình, giơ cúc áo lên trước mặt Lý Mẫn.


Mạc Hân Hy không chút suy nghĩ, nhào qua ôm lấy Long Bách, Lục Khải Vũ chậm một bước ôm lấy cô.

Mắt thấy chân của đối phương sắp dừng ở trên người Lục Khải Vũ.

Tài xế Mãnh vẫn luôn đứng ở bên cạnh Lục Khải Vũ, lại lấy tốc độ như con báo trực tiếp dùng chân mình, đá văng chân đối phương ra.

Lục Khải Vũ ôm Mạc Hân Hy và Long Bách tránh được.

Bộ đội đặc chủng xuất ngũ tài xế Mãnh giằng co với vệ sĩ ở phía sau Lý Mẫn.

Lục Khải Vũ để Mạc Hân Hy bảo vệ Long Bách lùi ra phía sau, đích thân khởi động tay một chút, đứng ở bên cạnh tài xế Mãnh.

Vì con, đánh nhau thì có là gì!
Nhưng mà, hai bên còn chưa đấu võ, mấy tên cảnh sát đã từ bên ngoài đi đến.


“Các người làm gì vậy? Đều đứng ngay ngắn lại hết cho tôi!” Cảnh sát lấy dùi cui ra, tức giận mắng bọn họ.

Lý Mẫn nhanh chóng đi lên, gương mặt tươi cười lấy thẻ nhân viên của mình ra: “Báo.

cáo cảnh sát, tôi là người phụ trách của viện nghiên cứu này, mấy người này đánh bảo vệ của chúng tôi bất tỉnh, xâm nhập vào căn cứ quan trọng của viện nghiên cứu chúng tôi, trộm đi thành quả nghiên cứu từ chúng tôi.

Bị chúng tôi bất tại Nghe Lý Mẫn nói xong, cảnh sát nhìn về phía mấy người Lục Khải Vũ, cau mày.

Đầu năm nay trộm đồ còn mang theo cả trẻ con, mặc quân áo ở nhà, có phải có chút quá không hợp với lẽ thường không!
Lục Khải Vũ đi đến trước mặt cảnh sát, đưa cúc áo trên tay qua: “Con trai tôi bị bắt cóc, tôi vừa mới phát hiện ra cúc áo trên người con trai tôi ở trong sân của bọn họ, tôi nghi ngờ chính là bọn họ bắt cóc con trai tôi”
Cảnh sát nhận lấy cúc áo nhìn thoáng qua, chỉ là một cái cúc áo rất bình thường mà thôi Lông mày nhíu càng chặt.

“Con trai anh bị bắt cóc, anh có báo cảnh sát không?” Cảnh sát hỏi.

Lục Khải Vũ sửng sốt một chút, đành phải ăn ngay nói thật: “Không”

Lúc ấy, bọn họ hoàn toàn không biết gì về mật của người bắt cóc Long Thiên, mục đích của đối phương là gì anh cũng không biết, bởi vậy vì sự an toàn của con trai, anh không báo cảnh sát.

Nhưng mà, Mạc Hân Hy cũng đã thông báo với Lý Duy Phúc, để ông ấy lợi dụng lực lượng của cảnh sát, giúp đỡ tìm Long Thiên.

“Con trai anh bị bắt cóc ở chỗ nào?” Cảnh sát lại hỏi Lục Khải Vũ nói ra địa chỉ khi chung cư của Tiền Trinh.

Cảnh sát trưởng nhìn bọn họ càng nhíu mày sâu hơn: “Các người tận mắt nhìn thấy thấy bọn họ đi vào sao?”
“Không nhìn thấy” Lúc này trong lòng Lục Khải Vũ đã có chút bất mãn với cảnh sát.

Nếu anh nhìn thấy Long Thiên bị người ta đưa vào, còn cần phải dùng cách kinh động tới cảnh Sát sao?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận