9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài


Từ trước đến nay đều là Lục Khải Dã đứng trước mặt cô ta thay cô ta gánh vác những điều khó khăn trong công việc và cuộc sống.

Cô ta vẫn luôn lảng tránh, luôn cảm thấy kiểu công tử nhà giàu như anh ta chỉ thích khoe mẽ mà thôi.

Tình yêu trong mắt bọn họ chẳng qua chỉ là một thứ gia vị của cuộc sống.

Thế nhưng, hôm nay nhìn dáng vẻ vẫn luôn cao cao tại thượng của anh ta trở nên chật vật, bị người ta mạnh mẽ áp chế dưới mặt đất, đột nhiên cô ta cảm thấy, kỳ thật Lục Khải Dã cũng chỉ là người bình thường mà thôi Cũng có tình cảm, có thất tình lục dục, cũng sẽ biết đau.

Lời thổ lộ của Lục Khải Dã đối với cô ta cũng có khả năng là sự thật!
Thấy Lưu Cửu Nhạ khóc thút thít vì chính mình, Lục Khải Dã đột nhiên lại cảm thấy lần này mình bị thương cũng đáng, anh ta duỗi tay ra ôm lấy Lưu Cửu Nhạ vào lòng mình.

“Bà xã, anh không sao cả, đừng khóc, đừng khóc!” Anh ta cẩn thận lau nước mắt cho Lưu Cửu Nhạ.

Lưu Cửu Nhạ ngẩng đầu, nhìn thấy hình bóng mình trong ánh mắt sáng ngời của anh 1a.

Không hiểu vì sao đột nhiên lại vỡ òa, trực tiếp bổ nhào vào lồng ngực anh ta khóc thất thanh lên “Khải Dã, em sợ quá, em sợ quá!”
“Đừng sợ, đừng sợ, có anh ở đây!”


“Còn về thân phận của tôi, em trai của chủ tịch tập đoàn nhà họ Lục Lục Khải Vũ, Lục Khải Dã chính là tôi!” Anh ta ngẩng đầu, không chút giấu giếm, trực tiếp công khai thân phận thật sự của mình.

Anh trai không phúc hậu như vậy để anh ta một mình ở lại đây, anh ta sao phải giấu giếm thay anh mình chứ! Phải để cho những người ở đây tới tìm Lục Khải Vũ mới được!
Nghe được thân phận của anh ta, thái độ của viện trưởng đột nhiên trở nên vô cùng khách khí: “Hóa ra là cậu hai nhà họ Lục nổi tiếng sao! Hiểu lầm, hiếu lầm, tất cả đều là hiểu lầm thôi”
Hiện tại có rất nhiều trang lấy nội dung của bên mình về đăng.

Các bạn cố gắng vào trang nguồn trên hình đọc để chúng mình có động lực ra chương mới.

Chúng mình luôn mong nhận được sự ủng hộ của các bạn.

Chúc các bạn luôn vui vẻ!
“Hừ..’ Lục Khải Dã ôm lấy vòng em mảnh khảnh của Lưu Cửu Nhạ rồi nói: “Chúng tôi có thể đi rồi chứ?”
“Có thể.

Có thể.

Bảo vệ, mau mở cổng!”

Viện trưởng lập tức ra lệnh cho bảo vệ.

Bảo vệ nhanh chóng mở cổng lớn ra.

Lục Khải Dã ôm lấy Lưu Cửu Nhạ, ngẩng cao đầu nghênh ngang rời khỏi viện điều dưỡng.

Những bảo vệ phía sau đều vô cùng buồn khổ, vẻ mặt khó coi nhìn viện trưởng: “Bây giờ phải làm sao đây?”
“Tôi lập tức đi báo cho cô chủ biết! Anh Sở Thần Dật bị người của nhà họ Lục đưa đi!”
Sau khi rời khỏi viện điều dưỡng, vừa mới ngồi lên xe, Lục Khải Dã đã dựa cả người vào.

Lưu Cửu Nhạ: “Cửu Nhạ, cố tay anh đau quá, chân cũng đau, chỗ nào cũng đau, em giúp anh xoa bóp đi!” Nói rồi, anh ta kéo tay Lưu Cửu Nhạ đặt vào lồng ngực mình.

Tài xế Mãnh đang lái xe bất đắc dĩ lắc đầu, cậu hai rõ ràng đang giả vờ yếu đuối để nhận được sự thông cảm của phụ nữ.

Động tác thân mật như vậy khiến mặt Lưu Cửu Nhạ có chút nóng lên, cô ta nhìn về phía tay mình, rồi lại sợ hãi Lục Khải Dã thật sự bị thương.

Bởi vậy, chỉ có thể căng thẳng nhẹ nhàng xoa giúp anh ta.

“Đầu anh cũng đau quá!” Nói rồi, anh ta tựa cả đầu và thân mình lên đùi Lưu Cửu Nhạ Lưu Cửu Nhạ muốn đẩy anh ra ra nhưng khi thấy mặt anh ta đầy màu vẽ lại không nhịn được mà bật cười.

“Em cười cái gì?” Lục Khải Dã khó hiểu.

Có điều nhìn nụ cười của Lưu Cửu Nhạ lại khiến lòng anh ta nhộn nhạo lên..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận