9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài


Mãi đến gần trưa mới hạ cánh an toàn.

Hoàng Ánh Tuyết kéo vali, đi theo đám người, chậm rãi bước ra ngoài.

Sau hai năm vắng bóng ở Hà Thành, cô ấy đã trở lại một lần nữa.

Cuộc sống chính là như vậy, khiến người ta không biết phải làm thế nào.

Hai năm trước, cô kéo va li cùng trái tim tan nát bay đến Châu u xa xôi, muốn dùng thời gian để mọi chuyện nguôi ngoai.

Hai năm sau, cô từ châu u trở về trong nỗi xấu hổ với vết thương lòng và tờ giấy ly hôn.

Hai năm nay, tưởng chừng cô đã quên đi ký ức nào đó, nhưng khi đặt chân đến mảnh đất này, trong lòng cô lại bất giác dấy lên một tia mong đợi.


Cô tự giễu, vỗ vỗ má mình: “Hoàng Ánh Tuyết, mày điên rồi à? Tại sao lại nghĩ đến anh ta đầu tiên?”
Cô gạt đi cảm xúc, ngẩng đầu lên, đang định bước ra khỏi sân bay thì đột nhiên một chân của cô bị ai đó ôm.

“Mẹ ơi, mẹ không cần con nữa à?”
Cúi đầu, Mạc Vũ Lý ngẩng đầu lên, nước mắt chảy dài, bộ dạng đáng thương, sẽ khiến trái tim người khác khi nhìn thấy cảnh này tan nát.

“Mạc Vũ Lý?” Cô tưởng mình hoa mắt, dụi dụi mắt, sau đó mới cẩn thận nhìn lại.

Cậu bé ôm chân mình, đôi mắt đỏ bừng, cái miệng dẩu lên và vẻ mặt đau khổ, nhưng thật ra lại để lộ đôi lông mày đắc ý, chẳng phải chính là Mạc Vũ Lý mà cô đã gặp ở sân bay ngày hôm qua sao?
“Sao, sao con lại ở đây?” Cô kinh ngạc nhìn lên bầu trời xa xăm, lại nhìn Mạc Vũ Lý đang ôm bắp chân của mình, rất khó hiểu.

Tuy nhiên, Mạc Vũ Lý lại không chơi bài theo luật lệ nào cả, cậu bé bật khóc: “Mẹ ơi, bố là đồ khốn nạn, bố tìm được một bà cô xinh đẹp và không cần con nữa, nhưng Vũ Lý cần mẹ.

Vũ Lý thích mẹ nhất, mẹ đừng bỏ con mà”
Vừa nói, cậu bé vừa lau nước mắt, lấy trong ba lô ra một chiếc ví: “Mẹ ơi, đây là tiền tiêu vặt con dành dụm được, con sẽ đưa cho mẹ.

Sau này con sẽ tìm cách kiếm tiền, mẹ đừng không cần con.

Con không muốn xa mẹ, huhu”
Âm thanh của cậu bé tràn đầy cảm xúc, tâm tình thư thái, suýt chút nữa đã đè bẹp các sao nhí hạng nhất.

Ngay sau đó đã thu hút rất nhiều người.


“Ôi, đứa nhỏ này thật đáng thương! Bố mẹ ly hôn rồi, liền không cần nó nữa”
“Ôi, những người trẻ ngày nay thực sự vô trách nhiệm.

Chưa sẵn sàng thì đừng có con, sinh ra rồi thì phải có trách nhiệm đúng đắn”
“Cô cái người mẹ này cũng thật là, đứa trẻ hiếu thảo như vậy, lại còn đẹp trai nữa, dễ nhìn như thế, sao cô lại độc ác như vậy chứ!”
“Đúng vậy, hổ dữ không ăn thịt con! Thằng bé là do cô sinh ra, cho dù là chồng cô không đáng dựa vào, là đồ cặn bã, nhưng cô cũng không thể không cần con chứ!”
Mọi người bắt đầu phẫn nộ chỉ trích Hoàng Ánh Tuyết.

Hoàng Ánh Tuyết tức giận cúi đầu xuống, nhìn thấy Mạc Vũ Lý đang dẫn dắt dư luận, ôm chân cô trộm cười.

Cô kéo cậu bé ra: “Mạc Vũ Lý, con có thể đi làm diễn viên được rồi đấy!”
Mạc Vũ Lý ngẩng đầu lên, đôi mắt màu hồng đào chớp chớp, lại vắt ra vài giọt nước mắt: “Mẹ ơi, mẹ muốn con làm diễn viên sao, được, chỉ cần mẹ vui là con sẽ đi”
“Mặc dù lúc đầu chỉ có thể diễn thế thân, đóng vai khốn khổ nhất, nhưng chỉ cần mẹ vui, chỉ cần mẹ không đuổi con đi, con có thể làm bất cứ điều gì mẹ muốn”
Giọng nói non nớt mang vẻ tủi thân, kìm nén, ẩn nhãn, lấy lòng, rất dễ lây nhiễm.

Một số bà mẹ có con cái ở xung quanh không kìm được nước mắt.


“Đứa con ngoan, bé trai ngoan như vậy sao cô lại độc ác thế hả!” Một bà mẹ đưa đứa con cho người chồng ở bên cạnh, bước tới túm lấy Hoàng Ánh Tuyết.

“Tôi, tôi hoàn toàn không phải là mẹ của thằng bé.”
Hoàng Ánh Tuyết cố gắng hết sức để giải thích, nhưng giọng nói của cô vẫn chưa rơi xuống, tiếng khóc của Mạc Vũ Lý càng lớn hơn: “Mẹ ơi, con biết mẹ ghét bố, nhưng mẹ không thể ngay cả con cũng không cần chứ!”
“Mẹ để mọi người nhìn xem, con lớn lên giống mẹ bao.

nhiêu.

Cả hai đều có mái tóc đen, mắt to và mũi cao.

Mẹ không thể không cần con!”
Mạc Vũ Lý lau mũi, bắt đầu một màn biểu diễn cường điệu hơn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận