9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài


Những người xung quanh vì hành động khó hiểu và những lời nói linh tinh của Mạc Vũ Lý mà càng phẫn nộ hơn.

“Cô cái người mẹ này thật đúng là, tôi chưa từng thấy người mẹ nào tàn nhẫn như cô.”
“Đúng vậy, cô xem đứa nhỏ này giống cô đến mức nào, cô lại xấu hổ không dám thừa nhận! Nếu như tôi có một đứa con trai đẹp trai thế này, hiểu chuyện lại hiếu thảo như vậy, tôi ngay cả nằm mơ cũng sẽ bật cười.”
“Phải đó, thật không hổ danh là hai mẹ con, trông thật giống nhau!”
Hoàng Ánh Tuyết kinh hãi nhìn mọi người, cô có giống Mạc Vũ Lý à? Những người này có phải bị mù không thế?
Mạc Vũ Lý có đôi mắt hồng đào, còn có vẻ đẹp thịnh thế, cô Hoàng Ánh Tuyết có thể sinh ra một đứa con như thế sao?
Hai người họ căn bản chẳng giống nhau tẹo nào có được không hả?
Tuy nhiên, cô vừa mở miệng muốn giải thích, liền nhìn thấy một đám người tràn đầy phẫn nộ, dường như nếu cô tiếp tục phủ nhận, ước chừng những người này sẽ xông vào đánh cô một trận.

Trong lúc bất lực, Hoàng Ánh Tuyết đành phải mỉm cười, đưa tay về phía Mạc Vũ Lý.


Cậu bé ôm chân cô, mặc dù nước mắt giàn giụa, nhưng khóe miệng đã nhếch lên đến tận trời.

Thằng nhóc này, chắc chắn trong lòng đang rất vui vẻ.

“Đi, chúng ta về nhà thôi!” Cô thở dài, không còn cách nào khác ngoài việc thừa nhận nó là con mình.

Khi còn ở Châu u nó còn nói lớn lên sẽ lấy cô, sao mới ngồi một chuyến bay mà nó lại trở thành con trai cô rồi.

Thằng nhóc Mạc Vũ Lý này, thật sự vượt qua suy nghĩ của mình!
Nhìn thấy Hoàng Ánh Tuyết vươn tay với mình, Mạc Vũ Lý lập tức từ trên mặt đất khéo léo đứng lên, lại trực tiếp ôm lấy eo của cô: “Mẹ, mẹ thật tốt, con yêu mẹ”.

||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân |||||
Cậu bé đắc ý hồi lâu, gần như nhấn chìm đôi mắt màu hoa đào của mình.

Hoàng Ánh Tuyết bất lực, yếu ớt xoa cái đầu nhỏ của thẳng bé: “Được rồi, đi thôi!”
“Mẹ ơi, con giúp mẹ kéo vali” Cậu bé lúc lắc cái mông thể hiện ở trước mặt mọi người.

“Không cần đâu, con cứ cười thật tươi đi! Bằng không mà nhịn lâu quá sẽ bị nội thương đấy”
Hoàng Ánh Tuyết trừng mắt nhìn cậu bé, đứa nhỏ này trong lòng đã cười đến muốn lật cả trời rồi, nhưng ngoài mặt lại đang kìm chế, Hoàng Ánh Tuyết thật sự sợ nó nhịn lâu quá sẽ xảy ra chuyện.


Mạc Vũ Lý không nhịn được cười ‘haha: “Mẹ, làm sao mẹ biết con muốn cười vì vui vẻ đấy!”
Cậu bé nhìn lại những người đang quan tâm đến họ, sau đó nháy mắt tán tỉnh và thổi một nụ hôn: “Các chị gái xinh đẹp, cảm ơn các chị!”
Hoàng Ánh Tuyết đang đi trước mặt cậu bé, bị động tác của nó làm cho sợ hãi, suýt nữa giãm nát bàn chân.

Thằng nhóc này mới bảy tuổi đó, đã thành thạo như vậy.

rồi, sau khi trở về cô sẽ lập tức gọi điện thoại cho Mạc Tình, yêu cầu cô ấy nhanh chóng đưa tiểu tổ tông này đi.

“Mẹ xinh đẹp, có phải bây giờ mẹ đang nghĩ đến việc gọi cho mẹ con hay không, bảo mẹ đến đón con đi!” Hoàng Ánh Tuyết vừa suy nghĩ xong, Mạc Vũ Lý giống như có thể đọc được suy nghĩ, trực tiếp đoán được những gì cô đang nghĩ.

Cô sửng sốt: “Con, làm sao cháu biết?”
Mạc Vũ Lý cong môi khinh thường: “Cắt, cái này thì có gì khó chứ, con dùng ngón chân út nghĩ cũng biết.

Mẹ không muốn quan tâm đến con, chắc chắn sẽ tìm mẹ con.


Dù sao thì bà ấy mới là người giám hộ hợp pháp của con”
Hoàng Ánh Tuyết nhướng mày: “Đúng vậy, cô ấy mới là người giám hộ hợp pháp của con, vậy con đi theo mợ làm gì?”
Mạc Vũ Lý nhìn cô, lộ ra một nụ cười hấp dẫn, tiến đến gần cô và ôm lấy cánh tay cô, xoa xoa cái đầu nhỏ của cô một cách ngoan ngoãn.

“Vì con thích mợ đó, mợ sẽ kể chuyện cho con nghe, nghe con hát, cùng con xem TV, làm những món ăn ngon cho con.”
Hoàng Ánh Tuyết cạn lời nhìn anh chằm chằm cậu bé, rất lâu sau mới mở miệng nói, “Những điều con nói đến bảo mẫu nhà con cũng có thể làm được mà, con không cần phải quấy rầy mợ”
“Con phải biết, sau khi mợ về nước, sẽ là một cô giáo nghèo, không có nhà ở, sống tạm bợ ở nhà em trai.

Điều kiện vật chất so với mẹ con là khác nhau một trời một vực, con chắc chắn không về sao?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận