9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài


Lục Khải Vũ cáu đẩy đẩy anh ta: “Khải Dã, đang nghĩ cái gì đấy!”
Lúc này Lục Khải Dã mới khôi phục lại: “Cái gì? Anh, anh vừa nói cái gì?”
Lục Khải Vũ bất lực lắc đầu: “Em ấy à! Vừa rồi em chẳng khác gì bệnh nhân tâm thần đâu!”
“Anh, anh nói cái kiểu gì đi Ụ xong, cúi đầu liền thấy Mạc Vũ Lý đứng thẳng nhìn mình chằm chằm.

Anh ta lập tức nở nụ cười, ngay cả giọng nói cũng trở nên cẩn thận lấy lòng: “Hồ Ly Huyền Sắc? Ở đây có thể gặp được cháu quả là vinh hạnh cho chú quá.

Chúng ta có thể kết bạn được không?”
Nói xong, anh ta đưa tay về phía Mạc Vũ Lý.

Mạc Vũ Lý cau mày nghi ngờ, nhìn Lục Khải Vũ, sau đó chỉ vào đầu anh ta: “Chú có chắc chú ấy ở chỗ này không có vấn đề gì không?”
Lục Khải Vũ không có trả lời câu hỏi của cậu bé, nhàn nhạt hỏi: “Thế còn cháu? Có phải là ngôi sao nhí Hồ Ly Huyền Sắc không?”

Mạc Vũ Lý lùi lại một bước, trong lòng âm thầm thở dài, người này ấy à, thật sự không thể quá hot, quá hot cũng không có chút tự do nào.

Tuy nhiên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé lại lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn: “Ôi, thật là phiền chết đi được.

Đây là lần thứ n trong tháng này cháu bị coi là Hồ Ly Huyền Sắc rồi đấy.

Các fan hâm mộ của Hồ Ly Huyền Sắc thật là phiền quá đó!”
Lục Khải Dã sửng sốt, không tin hỏi: “Ý của cháu là, cháu không phải là Hồ Ly Huyền Sắc sao? Không thể nào, giọng nói này, dáng vẻ này rõ ràng là chính mình Hồ Ly Huyền Sắc, Mạc Vũ Lý”
“Cái câu này ở trong tháng này cháu cũng đã nghe lần thứ nrồi.

Cháu nói với các chú một lần nữa”
Vừa nói, cậu bé vừa đưa bàn tay nhỏ bé của mình lên, chỉ mặt chân thành vào ngực mình: “Cháu là một công dân của Hà Thành, sinh ra và lớn lên ở đây.

Mẹ cháu là giáo viên tiểu học, cậu cháu làm việc ở tập đoàn Long Uy.

Bà và ông ngoại cháu là nhân viên cũ của nhà máy dệt Quốc Doanh.

Gia đình nhà cháu sống ở quận Phong Phàm, nếu không tin thì các chú có thể đi tra”
Biểu cảm của cậu bé nghiêm túc và chân thành, đôi mắt màu đào của cậu bé thuần khiết nhìn chằm chằm vào hai người họ.

Từ biểu cảm của cậu bé, không có bất kỳ dấu vết nào của việc nói dối.


“Cháu, cháu nói là thật sao? Cháu thật sự không phải Hồ Ly Huyền Sắc?”
Sự sung sướng của Lục Khải Dã vừa tăng lên lập tức tắt ngúm.

Nhưng, trên đời này làm sao lại có người giống người thế này? Ngay cả giọng nói cũng giống đến thế.

Sao có thể? Anh ta vẫn còn một số nghi ngờ.

“Người lớn các chú nghĩ kiểu gì đấy? Hồ Ly Huyền Sắc lớn lên ở nước ngoài.

Liệu tiếng phổ thông của cậu ấy có chuẩn như cháu không? Còn có, thân phận của cậu ấy là người thế nào, sao có thể lén ra ngoài đến quầy thức ăn để mua đồ ăn chứ.

Với thận phận của cậu ấy, nếu muốn ăn thì có thể mời đầu bếp đặc biệt trực tiếp đến nhà nấu cho cậu ấy ăn đó!”
Nhìn vẻ mặt hoài nghi của hai người đàn ông trước mặt, Mạc Vũ Lý tiếp tục nói nhảm.

Lục Khải Dã nhìn cậu bé chằm chằm, hỏi: “Nếu cháu không phải Mạc Vũ Lý tại sao cháu lại đeo khẩu trang và đội mũ che kín mít mình như vậy?”

Mạc Vũ Lý ngước nhìn anh, thở dài tiếc nuối, người đàn ông này thật đẹp trai, rất dễ nhìn nhưng chỉ số thông minh lại không tốt lắm, thật là đáng tiếc.

“Chú đẹp trai này, nếu một tháng chú bị nhầm với một ngôi sao nào đó không biết đến bao nhiêu lần, lại bị truy đuổi và chặn đường một cách điên cuồng, đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống bình thường của mình.

Xin hỏi, chú ra ngoài không phòng hộ sao?”
“Cái này…” Lục Khải Vũ bị cậu bé hỏi không biết phải trả lời như thế nào.

“Hai chú à, cháu quả thực không phải Hồ Ly Huyền, Mạc Vũ Lý, các chú nhận nhầm người rồi.”
Mạc Vũ Lý nói xong còn chính trực chỉ vào Lục Khải Dã nói: “Tuy nhiên chú này, bởi vì chú đột nhiên chạy tới, thịt nướng cháu vừa mua liền rơi trên mặt đất.

Các chú định bù đắp tổn thất này như thế nào?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận