9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài


“Dì ơi, dì ơi, cháu thật sự không phải cố ý nhìn trộm đâu.

Cháu thật sự chưa nhìn thấy gì hết.

Cháu đảm bảo sau khi trở về sẽ không nói gì cả”
“Thật đó, cháu lấy tính mạng và hạnh phúc sau này ra thề, con thật sự chưa nhìn thấy gì hết”
“Cháu, cháu nếu dì không tin, ngày mai cháu sẽ rời khỏi Hà Thành, không bao giờ xuất hiện nữa”
“Hai người chúng ta từ trước đến nay chưa từng gặp mặt, cũng chưa từng quen biết”
“Có được không dì, con cầu xin dì, nể mặt Lục Minh Húc, nể mặt cô giáo Hoàng, mợ cháu, dì cứ xem cháu như một cái rắm, thả con đi đi mài”
Bạn nhỏ Mạc Vũ Lý, vừa khóc vừa sụt sịt cầu xin.

Mạc Hân Hy bị câu nói cuối cùng của cậu chọc cười.

“Tại sao cháu cảm thấy dì sẽ giết con chứ?”
Trong não của thẳng nhóc này rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì vậy chứ?
“Hả, dì, dì không giết cháu diệt khẩu sao?” Mạc Vũ Lý đột nhiên ngừng khóc, vẻ mặt khó hiểu nhìn Mạc Hân Hy.


Tay của Mạc Hân Hy cuối cùng cũng nhẹ nhàng đặt lên đầu cậu, đứa trẻ này thật sự rất giống Nhị Bảo.

“Cháu dễ thương như vậy, sao dì nỡ giết con chứ!” Ngữ khí của cô dịu dàng, sợ sẽ dọa đứa trẻ trước mặt này.

“Nhưng mà…’ Mạc Vũ Lý vẫn không yên tâm.

Thật ra từ trong lời nói của cậu và Lục Khải Dã vừa nãy, Mạc Hân Hy đã đoán ra được rồi.

Vì vậy mà lúc này nghe thấy thằng nhóc này tự mình nói ra, cô cũng không quá ngạc nhiên.

“Mẹ cháu biết không?” Cô hỏi.

Đối với chị họ mười mấy năm không gặp kia, Mạc Hân Hy cũng không hiểu rõ lắm.

Chỉ biết năm đó cả nhà bác cả làm ăn dược liệu ở Hà Thành, sau này, cũng khoảng bảy năm trước, đột nhiên bị phá sản, về quê là thị trấn Yên Hoa.

Ấn tượng chị họ Mạc Tình để lại cho cô rất đẹp, có chút kiêu ngạo.


của người thành phố, hơn nữa còn nhiều tài năng.

Lúc ấy, sau khi tan học cô còn phải về thái rau cho lợn, đốt củi nấu cơm, chị họ đã giành được quán quân của cuộc thi hát dành cho học.

sinh tiểu học của Hà Thành rồi.

Khoảng cách giữa hai người bọn họ giống như trời và đất vậy.

Bác cả chỉ có một người con gái là chị họ, từ nhỏ đã nâng niu trong tay rồi.

Nào đâu có giống cô, bố lấy mẹ kế xong, cô trở thành cô nhi luôn rồi.

Mạc Vũ Lý cười có chút tự giễu: “Có lẽ mẹ cháu cũng không biết bố ruột của cháu là ai”
Lông mày Mạc Hân Hy hơi nhíu mày, có chút khó hiểu: “Mẹ cháu không biết bố ruột của cháu là ai? Đây, đây sao có thể được? Mộ Dung Lãnh Hàng chẳng lẽ chưa từng nghỉ ngờ qua sao?”
Nói gì thì nói năm xưa chị họ cũng từng là nữ minh tỉnh rất nổi tiếng, việc sinh hoạt cá nhân chắc cũng không loạn đến nỗi đó chứ?
“Mộ Dung Lãnh Hàng? Chú ấy là một tên ngốc, chỉ cần mẹ cháu khóc mấy tiếng, chú ấy đã không phân biệt rõ đông tây nam bắc rồi”
Nhắc đến Mộ Dung Lãnh Hàng, gương mặt Mạc Vũ Lý lộ ra vẻ ghét bỏ.

“Hai người vẫn chưa làm giám định DNA sao?” Mạc Hân Hy rất kinh ngạc.

Phải biết rằng, Mộ Dung là thế gia trăm năm, tại sao lại đối xử với dòng máu của chính mình qua loa như vậy?
Mạc Vũ Lý thở dài một hơi, đưa tay ra lấy một con tôm nhỏ ở trên mâm lột vỏ: “Cháu nghe nói, lúc cháu sinh ra, Mộ Dung Lãnh Hàng từng làm giám định thân nhân với cháu, kết quả cho thấy cháu là con trai ruột của chú ấy”
“Nhưng, nửa năm trước, trong một buổi yến tiệc ở nhà Mộ Dung, Mộ Dung Lãnh Nhu nói cháu không giống người Mộ Dung một chút nào cả, một chút cũng không giống Mộ Dung Lãnh Hàng, sau đó cháu nhớ ở trong lòng, lấy trộm tóc của Mộ Dung Lãnh Hàng đi làm giám định bố con, kết quả cho thấy cháu với chú ấy căn bản không có bất kỳ quan hệ nào cả”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận