9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài


Vẻ mặt Mạc Tình kinh ngạc mà nhìn chằm chằm cô, chỉ cảm thấy hoặc là Mạc Hân Hy điên rồi, hoặc chính là đầu óc của cô không được tốt lắm.

“Mạc Hân Hy, chắc là đầu óc cô có bệnh nhỉ, Mạc Vũ Lý là đứa con mà tôi hoài thai bảy tháng sinh non thật vất vả mới sinh được, sao quay một vòng lại trở thành con của cô rồi?”
“Chẳng lẽ cô cũng muốn gia nhập vào nhà họ Mộ Dung?”
Nhìn thấy vẻ mặt Mạc Tình vẫn còn thật sự tự tin, Mạc Hân Hy liền cười lạnh: “Chị họ, cô thật không uổng danh từng là một diễn viên, tình cảm chân thành thắm thiết, người không biết còn tưởng là lời cô nói đều là sự thật ấy chứ!”
“Mạc Hân Hy, cô có ý gì?’ Mạc Tình đang phẫn nộ cũng hơi nghi hoặc.


“Cô nói Mạc Vũ Lý là con trai cô, vậy tôi muốn hỏi cô một câu, vết thương chẳng chịt trên người nó, còn có dấu răng trên vai phía bên phải là từ đâu mà có?”
Nhị Bảo của cô từ nhỏ đã phải chịu khổ nhiều như vậy, hiện tại khó khăn lắm ông trời mới đưa nó trở về, lúc này đây ai cũng đừng hòng mang nó đi.

“Cái này..” Mạc Tình phiền chán gãi gãi đầu tóc.

Vào lúc này Mạc Chí Viễn ở trong phòng đi ra, vừa rồi khi còn ở cửa phòng bệnh cậu bé đã nghe được cuộc đối thoại giữa Mạc Hân Hy và em gái mình.

“Chuyện này cô ấy không biết đâu, để tôi giải thích cho cô Mạc Chí Viễn mặc một bộ âu phục chỉnh tề được cắt may thủ công, chỉ là đường nét khuôn mặt lại cũng rất bình thường, đôi mắt rất nhỏ, môi lại quá mỏng.

“Hắn là cô cũng từng nghe nói năm đó lúc Mạc Tình mang thai Vũ Lý, công việc kinh doanh của nhà chúng tôi đã xảy ra vấn đề nên phá sản.

Mà thời điểm này cô ấy lại bị đối thủ cạnh tranh ở giới giải trí phát tán các tư liệu xấu, cả người đều gặp phải áp lực vô cùng lớn, bởi vậy Vũ Lý liền bị sinh non”
“Lúc ấy, đứa nhỏ này ở bệnh viện được chạy chữa rất lâu, nhưng rồi cuối cùng bác sĩ cũng thông báo là bệnh tình đã nguy kịch”
“Khi đó trang thái tinh thần của Mạc Tình rất không ổn, tôi không dám nói cho cô ấy nên đành một mình ôm đứa nhỏ trở về thị trấn Hoa Yên, đi thôn Tạ Gia tìm bà cụ Tạ”

“Chắc cô có biết bà cu Ta nhỉ, là tiên cô có tiếng của thi trấn Hoa Yên chúng ta, sau khi bà ta nhìn đến Vũ Lý đang hấp hối thì nói đời trước đứa nhỏ này từng tạo ra rất nhiều sát nghiệp, Cho nên vừa sinh ra mới phải nhận hết đau khổ như vậy”
“Chỉ là bà cụ Tạ còn nói, những đau khổ mà thằng bé phải gánh chịu ở bệnh viện vẫn không đủ để đền bù cho sát nghiệp mà thằng bé đã tạo ra từ kiếp trước, nếu muốn giữ được mạng sống của thăng bé thì chỉ có cách đánh khắp người nó, khiến cho cả người nó đầy vết thương, như vậy có lẽ có thể đủ để giữ được mạng nhỏ của thằng bé”
“Bởi vậy vì bảo vệ mạng sống của Vũ Lý nên tôi mới nhịn đau làm theo lời bà cụ Tạ mà đánh thằng bé mấy chục roi.

Sau đó trải qua một đợt trị liệu nữa, không ngờ Vũ Lý vậy mà lại thật sự sống sót.”
Biểu tình của Mạc Chí Viễn rất chân thật, giọng điệu lúc nhắc đến bà cụ Tạ cực kỳ thành kính.

Mạc Hân Hy lạnh lùng mà nhìn hắn, như là đang xem một tên hề nhảy nhót vậy, tên Mạc Chí Viễn này coi Mạc Hân Hy cô như con ngốc sao? Đã là thời đại nào rồi còn kiếp trước với chả sát nghiệp gì chứ?
“Vậy còn vết thương trên vai phía bên phải của thằng bé thì sao!”
Mạc Hân Hy quả thực không muốn cùng hai anh em này nói thêm gì nữa.


Bời vì người anh họ này là trưởng tôn của nhà họ Mạc nên từ nhỏ đã được bà nội thương yêu, bị người trong nhà yêu chiều đến không biết trời đất nữa, Nghe nói thành tích thời trung học ngay cả đại học kém cỏi nhất trong nước cũng không thể thi đậu.

Chẳng qua khi ấy công kinh doanh của bác cũng không tệ lắm nên đã dựa vào quan hệ mà tìm người đưa hắn đi nước ngoài du học.

Chỉ là thật không ngờ, trong miệng của con người hơn ba mươi tuổi này vẫn đầy lời nói dối..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận