Nam Dạng ghê tởm không hề nhẹ lời phát biểu của bạch liên hoa Nam Tuệ Mỹ.
Có điều dáng vẻ giả vờ đáng thương của cô ta cũng không có tác dụng gì.
Nam Dạng trực tiếp cảnh cáo với giọng điệu lạnh lùng: “Đừng nói nhảm, không muốn chịu khổ thì giao đồng hồ ra đây.
”Thấy cô giơ tay lên làm ra vẻ đánh thêm lần nữa, Nam Tuệ Mỹ hoảng hốt trong lòng.
Cô ta vội vàng xắn tay áo lên, tháo chiếc đồng hồ gần như trói chặt trên tay xuống.
Cô ta hoảng sợ, nôn nóng muốn tháo đồng hồ ra.
Nhưng lại không để ý lúc cô ta cúi đầu xuống, Nam Dạng đã bình tĩnh giữ lại sợi tóc vừa mới nhổ ra, cất vào trong túi.
Hành động này rất quan trọng.
Nam Dạng vỗ túi, xác nhận đã nhét vào rồi mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô lại vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhận lấy chiếc đồng hồ.
Nam Tuệ Mỹ cụp mắt nhìn chằm chằm ngón tay thon dài trắng nõn của Nam Dạng đang nghịch chiếc đồng hồ, mặt vẫn còn đau rát.
Mặc dù trong lòng có tổ kiến lửa, nhưng vì sợ Nam Dạng lại đánh mình nên cô ta không dám tiếp tục tác quái.
Sau khi Nam Dạng đeo đồng hồ vào cổ tay, cô giơ tay lên bóp cằm Nam Tuệ Mỹ, khiến cô ta buộc phải ngẩng mặt lên.
"Nhớ đấy, không được phép cướp đi thứ thuộc về em.
""Nếu không, em cứ gặp chị một lần là đánh một lần!”Lông mi Nam Dạng rũ xuống, che khuất đôi mắt trong trẻo của cô, nhưng lại khiến vẻ mặt cô lạnh lùng và ngột ngạt hơn.
Nói hết câu, Nam Dạng lười nhác giễu cợt: “Đương nhiên, Phương Triết Minh thì không tính.
”Cái loại rác rưởi đó, người nào thích thì nhặt đi.
Nam Tuệ Mỹ nhìn đôi mắt lạnh như băng của cô, một lúc lâu không nói được gì.
Cô ta thật sự không muốn thừa nhận.
Nhưng rõ ràng là Nam Dạng không thích Phương Minh Triết.
Vào giờ phút này, cảm giác ưu việt, hơn hẳn người khác gần như đều biến mất, không còn lại gì.
Từ nhỏ Nam Tuệ Mỹ đã biết mình không phải là người nhà họ Nam.
Thiên kim tiểu thư tôn quý, từ đầu đến cuối chỉ có Nam Thư và Nam Dạng.
Còn cô ta chỉ có thể giống như một con chuột trong cống ngầm, cướp đi cuộc sống hạnh phúc của họ từng chút một!Nghĩ tới đây, trong mắt Nam Tuệ Mỹ không khỏi thoáng hiện lên một tia căm hận.
Cô ta không hiểu tại sao rõ ràng đều là con người, mà chênh lệch lại rõ rệt như vậy?Cô ta vẫn luôn muốn cướp đi tất cả của Nam Dạng, để cô cũng phải nếm thử cảm giác sa vào vũng bùn.
Vất vả lắm cũng sắp thành công, Nam Dạng lại đột nhiên thay đổi, làm rối loạn mọi thứ!Nam Tuệ Mỹ ngoan cố nhìn chằm chằm bóng dáng Nam Dạng sau khi buông tay ra, quay lưng về phía cô ta, trong lòng chửi rủa thâm độc.
"Tao không tin một người đần độn sẽ thật sự trở nên thông minh.
Nam Dạng, tao chờ mày tự tìm đường chết, trở thành một người phụ nữ điên không có gì!”Sau khi lấy đi hết đồ đạc có giá trị, trước khi ra khỏi cửa Nam Dạng còn cầm khóa, khóa cửa phòng lại.
Lúc xuống lầu, vừa hay thấy Trình Tích Thanh đang làm bữa trưa trong bếp, một tay Nam Dạng xách hành lý, tay còn lại xách Nam Tuệ Mỹ như một món đồ, dáng vẻ này không thích hợp để mẹ cô nhìn thấy.
Dù sao danh tiếng và hình tượng của cô cũng không tốt là bao nên Nam Dạng cũng lười quan tâm đến ánh mắt của người khác.
Chẳng thà làm “ác nữ” tới cùng.
.