Trình Mậu ôm tiểu nữ lang rời khỏi đại lao.
Bên ngoài trời mưa như trút, bóng đêm đang dày đặc.
Hắn không thể lý giải, vì sao lại có người rõ ràng có thể sống sót, nhưng vẫn lựa chọn quyên sinh.
Sống sót, nghỉ ngơi dưỡng sức, chờ thời cơ phản công, chém tận gi**ết tuyệt.
Đó là những gì hắn đã được dạy từ khi còn nhỏ.
Nữ lang Bùi thị kia lại chọn đi theo phu quân, lại bỏ lại nữ nhi của mình.
Trình Mậu cũng không vì sự si tình của nàng mà cảm động, ngược lại, hắn cảm thấy nàng yếu đuối lại ng**u xuẩn.
Nhớ tới vết máu bắn tung tóe trên tường, trong lòng hắn không một chút gợn sóng, tú mỹ thì tú mỹ thật nhưng lại quá mức yếu ớt.
Bỏ tiểu nữ lang trong ngực vào xe ngựa, hắn cũng theo ngồi cùng.
Đây là lần đầu tiên hắn ôm tiểu oa nhi, ôm tôn (cháu) không ôm hài tử, ngay cả Hi Minh, hắn cũng chưa từng quá mức thân cận.
Người bên ngoài xe ngựa thấp giọng hỏi: "Lang chủ, đi nơi nào?" Trình Mậu dừng một hơi thở, nặng nề mở miệng: "Kinh Lăng."
Sau đó xe ngựa rời đi.
Vỗn dĩ hắn muốn đưa tiểu oa nhi này đến Trình thị, ở bên cạnh chủ mẫu, tuyên bố với bên ngoài là họ hàng xa của Vương thị.
Nhưng trước khi rời đi, Ngải Tư tiên sinh trong phủ đội mưa chạy tới thư phòng, khuyên can việc này.
“......!Tuy nói Hàm Dương Lệnh hy sinh mạng sống vì chính nghĩa, nhưng nữ nhi của ngài vừa mới ch**ết non, Trình thị liền xuất thêm một tiểu nữ lang, điều này không thỏa đáng...!Cẩn thận một chút, cũng không phải chuyện xấu...".
Trình Mậu bị thuyết phục, tuy rằng mọi chuyện đã an bài xong, nhưng Trình thị không thể không có một lời trấn định.
Giống như Bạch Ngải Tư nói, đổi chỗ nuôi lớn, chờ thế cục sáng sủa, lại đón trở về, thay nàng tìm lang quân tri kỷ, cũng không tính là làm trái với mong đợi của Hàm Dương Lệnh.
Đột nhiên thay đổi quyết định, Trình Mậu cũng không biết để tiểu nữ lang này ở đâu.
Xa xôi một chút, nhưng cũng không thể rời khỏi Kinh Lăng...!Phủ đệ ở ngoại ô kinh thành là một lựa chọn không tồi.
"Trình thúc thúc..." Giọng nói non nớt kéo Trình Mậu ra khỏi suy nghĩ.
Đứa trẻ dường như run rẩy, không biết vì lạnh hay sợ hãi.
"Tri Phất phải không?" Mặc dù trong xe ngựa tối đen nhưng Trình Mậu nở nụ cười tươi thân thiết trên khuôn mặt, đây là một trong những chiếc mặt nạ của hắn: "Muốn nói gì với Trình thúc thúc?"
Chỉ cần Trình Mậu muốn, tư thái ôn hòa của hắn có thể lừa gạt tất cả mọi người.
"A Nương ta..." Vừa run giọng mở miệng, tiếp theo tiểu nữ lang lại lắc đầu: "Cũng không có gì...".
Đến phủ đệ, nàng cũng không nói gì nữa.
Trình Mậu không rảnh để bận tâm đến suy nghĩ của một tiểu oa nhi, hắn chịu tự mình đưa nàng tới đây, đã là ngoại lệ rồi.
Ôm tiểu nữ lang kia xuống xe ngựa, Trình Mậu ôn nhu sờ sờ đầu nàng: "Từ nay về sau, ngươi được gọi là A Chức, trên đời này không còn Tống Tri Phất nữa, phải ngoan ngoãn nghe lời, biết không?"
Tiểu nữ lang ngước mắt lên nhìn hắn, trong màn đêm tối tăm, Trình Mậu nhìn không rõ mặt nàng, nhưng đôi mắt này lại phát ra ánh sáng trong suốt dưới hoa đăng, đại khái là nàng không có rơi nước mắt.
Tiểu nữ lang mở miệng: "...!Vậy ta có thể đi thăm phụ mẫu sao?"
Trình Mậu cảm giác được nàng đang nén nhịn sự nức nở.
Trên mặt hắn mang theo tiếc nuối hời hợt, biểu tình cực kỳ nhu hòa, trong lòng lại rất bình tĩnh, thờ ơ với sự đau buồn của nàng.
"Ngoan, hiện giờ bên ngoài đều là người xấu đang tìm ngươi.
Hãy ngoan ngoãn ở trong phủ đệ."
Nghĩ đến thê tử còn đang chờ hắn mang tiểu oa nhi này về, Trình Mậu nghĩ, thân là chủ mẫu Trình thị, đương nhiên là phải lấy đại cục làm trọng.
Mà không phải là không trở về, chỉ là trở về trễ một chút, cũng có gì khác đâu?
Quả nhiên, khi nghe hắn nói xong nguyên nhân, tuy rằng mất mát, nhưng Vương thị nữ lang vẫn lui một bước, nàng tỏ vẻ nguyện ý chờ đợi.
Vương thị nữ lang biết tiến biết lùi, xử lý công việc gọn gàng ngăn nắp, nhưng còn xa mới có thể ngang hàng cùng hắn.
Trình Mậu gọi nàng một tiếng tỷ tỷ, cũng nguyện ý cho nàng thể diện.
Nhưng điều đó không có nghĩa là hắn sẽ thay đổi quyết định của mình vì nàng.
Trình thị kết thông gia với Vương thị là một chuyện, thực lực của Vương thị không bằng Trình thị là một chuyện khác.
Vương thị nữ lang cũng biết điều đó, cho nên nàng cho dù là phẫn nộ hay thất vọng, cũng vẫn lựa chọn nhẫn nại.
Trình Mậu không muốn nói nhiều, hắn rất bận rộn.
Nếu như không phải sau này, tư thị trình lên một con hổ vải, hắn sẽ không nhớ tới đôi mắt kia.
Quản gia ở ngoại ô Kinh Lăng báo mật tin, tiểu oa nhi kia tự nhốt mình trong phòng, không chịu nói chuyện, sợ người khác đụng chạm.
Trình Mậu nhíu mày, hắn không muốn nuôi nàng đến ch**ết, ít nhất nàng sẽ tỉnh táo khi hắn đưa nàng về Trình thị.
Vì thế, sau nhiều ngày, Trình Mậu lại lên đường đến ngoại ô Kinh Lăng.
Con hổ vải bị ném ngẫu nhiên vào căn phòng tối.
Đã thành A Chức rồi, vậy thì không cần phải giữ lại đồ vật trước kia.
Đứa trẻ rất vui khi thấy hắn.
Trình Mậu thấy rõ mặt nàng, đáng yêu, thanh tú, ngây thơ, cho dù trải qua những điều tồi tệ đó, ánh mắt nàng vẫn rất dịu dàng.
Ở trong mắt nàng, Trình Mậu dĩ nhiên đã trở thành người thân cận tín nhiệm nhất của nàng.
Nàng gọi hắn là Trình thúc thúc, nói với hắn rất nhiều chuyện, như muốn nói ra tất cả những gì mấy ngày nay chưa nói ra.
Trình Mậu cũng tận tâm đóng vai một trưởng bối ôn hòa bao dung.
Trước khi đi, nàng tha thiết nhìn hắn, cẩn thận mở miệng, hỏi hắn còn có thể đến nữa không.
Con chim non bị thương sẽ biết ơn và tin tưởng cho người đầu tiên giang tay ra giúp nó.
Bây giờ đúng là hắn có thể cảm nhận được sự phụ thuộc của tiểu nữ lang này vào hắn.
Vở kịch này nếu đã mở đầu, phải diễn tiếp mới được, nửa đường bỏ cuộc không phải phong cách làm việc của Trình Mậu.
Vì vậy, hắn đồng ý với nàng, nhẹ nhàng nói: "Được.
Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, Trình thúc thúc sẽ đến thăm ngươi.”
Trình Mậu tuân thủ lời hứa của hắn, chỉ cần có cơ hội, sẽ đến thăm tiểu nữ lang kia, thậm chí sẽ dạy nàng biết chữ vẽ tranh, nghe quản gia bẩm báo nhất cử nhất động của nàng trong phủ.
Nghe được tiểu nữ lang kia chỉ nguyện ý thân cận một mình hắn, trong lòng Trình Mậu tự nhiên sinh ra cảm giác thỏa mãn kỳ dị.
Vì duy trì loại cảm giác này, cứ cách một thời gian hắn lại đổi một nhóm thị nữ trong phủ, chơi đùa cùng tiểu nữ lang kia nhưng không nói chuyện với nàng.
Bảy năm trôi qua, ở trước mặt nàng, mặt nạ kia gần như biến thành khuôn mặt thật của hắn, hoàn toàn tự nhiên, ngay cả chính hắn cũng quen với sự dung túng sủng ái tiểu nữ lang này, nhịn không được đem đồ tốt nhất đều mang tới tặng cho nàng.
Ở cùng một chỗ với nàng, lại làm cho hắn có một loại cảm giác rút mình ra khỏi nền móng của tòa cao lâu (nhà cao tầng).
Thói quen thật sự là một chuyện đáng sợ, rõ ràng, trước kia hắn không phải như vậy.
Trình Mậu vừa sinh ra, tất cả mọi thứ đều đã chuẩn bị xong, thích hay không thích cũng không sao, thích hay không cũng không quan trọng, không quan trọng.
Từ thời tổ tiên, hạt giống thù hận đã được gieo trong lòng của người Trình thị.
Lật đổ giang sơn Đại Tề, an ủi linh hồn của tổ tiên ở trên trời, đây chính là trách nhiệm mà Trình Mậu phải gánh vác, cũng là lý tưởng sống của hắn.
Vì mục tiêu này, tằng tổ phụ của Trình Mậu, tổ mẫu thẩm nương, cùng phụ thân ngồi xe lăn gỗ cả đời của hắn, có thể không tiếc bất cứ giá nào.
Trong lòng mọi người, đều chỉ có một niềm tin chắc chắn, đó chính là báo thù.
Phụ thân hắn cả đời này, hận nhất chính là không thể tự tay chém đầu Tề Đế.
"Yến Thanh…"
“Trình Mậu, con phải nhớ kỹ, nhất định phải tự tay gi**ết Tề Đế.
Tự tay gi**ết hắn!"
Trình Mậu biết phụ thân mình thực ra đã bất tỉnh, nhưng dù sắp ch**ết nhưng lời nói của người vẫn rất tử tế, hắn không muốn phụ thân mình phải chịu đựng thêm nữa.
"Phụ thân...!Đại huynh nhị huynh...!Gi**ết hắn đi! Gi**ết...."
Bốn mươi lăm năm trước, hắn cũng chỉ là một tiểu lang quân bảy tuổi, nhưng ngay trong đêm mưa mà mẫu thân cùng tẩu tẩu bị nhốt ở ngoài cửa, hắn tận mắt nhìn thấy tổ phụ bóp chết tiểu oa nhi vừa mới sinh của đại huynh, chém đầu phụ thân cùng hai vị huynh trưởng, sau đó cầm thanh đao kia đi về phía mình.
Trong chiếc hộp cuối cùng được dâng cho Tề Đế dưới mưa, ngoại trừ một thi thể tiểu oa nhi, ba cái đầu, còn có một đôi bắp chân của tiểu oa nhi.
Phụ thân hắn không thể đứng được nữa.
Chỉ cần nhớ tới chuyện năm đó, phụ thân hắn liền cảm thấy trong ngực đau buồn dị thường.
Tề Đế ng**u ngốc, bất tài nhưng lại nhất quyết tập trung quyền lực vào tay mình, nhát đao đầu tiên là nhắm vào Trình thị, gia tộc nắm quyền quân sự.
Lấy tội tư thông Tây Man mưu nghịch làm lớn chuyện, trên tờ giấy không biết tìm từ đâu, đóng dấu riêng của đại bá nhị bá hắn.
Trình thị có trăm cái miệng không thể biện minh, lại không cam lòng bị chém tận giết tuyệt.
Trong đêm mưa đó, người trong hộp đã chết, người của Trình thị bên ngoài hộp cũng chết, thứ còn lại chính là thù hận.
Cơn thịnh nộ ngập trời này, hừng hực thiêu đốt hơn bốn mươi năm, thiêu đốt cho đến ngày hôm nay, cũng sẽ thiêu đốt cho đến tương lai.
Máu không chảy khô, thề không bỏ qua.
Không trách tổ phụ, hắn biết, tổ phụ là tuyệt vọng thống khổ, nhưng người cũng thật sự không còn cách nào khác, chỉ có thể đại nghĩa diệt thân, làm rối loạn kế hoạch của Tề Đế, khiến người trở nên vô tội, thì Trình thị mới có cơ hội sống sót.
Thật buồn cười, Trình thị trung thành với Đại Tề một trăm năm mươi năm, lại rơi vào kết quả nhà tan cửa nát nhà.
Hắn chưa từng oán tổ phụ, có thể sống sót, cưới thê tử sinh hài tử, dĩ nhiên là vận khí lớn lao.
So với tru di cửu tộc, tắc kè đứt đuôi thì có là gì.
Nhưng hắn hận, hắn hận Tề Đế cả đời, lão Tề đế chết, hắn tiếp tục hận tân Tề Đế.
Từ nhỏ hắn đã không thích đao thương, một lòng đọc thánh hiền thư, quyết tâm muốn đến vùng đất gian khổ nhất của Đại tề để làm quan, vì Đại Tề mà ch**ết.
Chỉ là cuối cùng vẫn là không theo Khổng Tử và Mạnh Tử, trở thành người cắn không thấy răng, giấu đao trong tay áo.
Nhưng vốn dĩ hắn là người quyết tâm trở thành ánh sáng! Tại sao lại không có gì cả?
"Yến Thanh...".
Yến Thanh trong lời phụ thân nói, Trình Mậu biết nàng là ai.
Thật ra người có hôn ước với Vương thị, là phụ thân, chỉ tiếc hôn kỳ sắp đến, nữ lang Vương thị kia lại trượt chân ch**ết đuối ở cung yến.
Rốt cuộc là trượt chân ch**ết đuối, hay là tự sát mà ch**ết, người đời không biết, chỉ là từng có thị nữ nhìn thấy, Tề Đế sai người bưng canh giải rượu đến ở hoa viên bên kia.
Ba năm sau, phụ thân kết hôn với a nương của hắn.
Sau khi hai trưởng nam liên tiếp ch**ết đi, mới giữ lại tính mạng của hắn.
Có lẽ là vì bù đắp cho sự tiếc nuối của mình, hôn ước với Vương thị rơi vào trên người Trình Mậu.
Phụ thân từ nhỏ đã ngồi trên xe lăn, thân thể suy nhược, bệnh tật đầy người, có thể kiên trì sống đến năm mươi mấy tuổi, đã là kỳ tích.
Mà bây giờ, xem như là được giải thoát.
Cưới Vương thị nữ lang, cưới là được rồi, tư tình nữ nhi không phải chuyện Trình Mậu nên để ở trong lòng, so với con đường báo thù của Trình thị, thật sự là quá không đáng kể.
Cho nên khi Trình Mậu cảm thấy, mình đối với tiểu nữ lang kia quá mức để ý, hắn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Hắn không cho phép mình có điểm yếu.
Tiểu nữ lang mười lăm tuổi là đến tuổi cập kê (tuổi lấy chồng), Trình Mậu xuất chinh Yên Sơn, không kịp sinh thần của nàng.
Yên Sơn rất nhiều son phấn, màu sắc đỏ tươi, rậm rập diễm lệ, hắn cưỡi ngựa đi trên đường trở về Kinh Lăng, nghĩ, tiểu nữ lang kia nhất định thích.
Nàng đã mười lăm tuổi, đã trưởng thành, có thể thành thân.
Hắn nhớ lại trước kia hỏi nàng, muốn kết hôn với một người như thế nào.
Tiểu nữ lang kia trầm mặc, thu liễm nụ cười, ánh mắt trong sáng nhưng chứa đựng sự đau buồn, thật lâu sau, mới nhẹ nhàng nói: "Muốn gả cho người giống như phụ thân." Mềm mại nhưng kiên định.
Lúc ấy cảm thấy buồn cười, nhưng hôm nay nghĩ đến có nên tìm cho nàng một lang quân hay không, trong lòng lại theo bản năng kháng cự, thậm chí sinh ra những cảm xúc khác.
Tiểu nữ lan trong sáng đáng yêu như vậy, được hắn nuông chiều từ tám tuổi đến mười lăm tuổi, làm sao có thể tùy ý để cho kẻ bẩn thiểu làm ô uế? Người khác có thể để lại những kho báu tốt nhất trên đời này cho nàng sao? Nàng vẫn còn rất nhỏ và yếu đuối, nhưng trở thành một người ngây thơ và quyến rũ.
Đôi mắt của nàng rất quyến rũ, nhưng vì từ nhỏ đã bị nhốt trong lồng nên trong lòng nàng vẫn là một tiểu oa nhi, nhìn vào đôi mắt ngây thơ đó, ai có thể cưỡng lại việc hủy hoại nàng chứ?
Trình Mậu đi qua hành lang cầu, nhìn tiểu nữ lang đang đi chân trần, vui vẻ đu đưa xích đu, nhảy nhót chạy về phía mình, đôi má ửng hồng vì chơi xích đu, xa xa gọi hắn: "Trình thúc thúc!" Quên cả mang giày, bàn chân nhỏ nhắn, đáng yêu.
Trình Mậu làm bộ không nhìn thấy, từ ngực lấy ra hộp son kia, nàng quả nhiên nàng vui mừng vô cùng.
Ngay sau đó, nàng mở hộp, chấm một chút lên ngón tay út non nớt của mình rồi thoa lên môi.
Bởi vì không nhìn thấy nên thoa son đỏ không đều, nhưng nàng nhìn về phía mình, tự hỏi mình có đẹp hay không, Trình Mậu đột nhiên biết, vì sao mình lại kháng cự, là tại vì… ghen tị.
Màu đỏ nhạt trên khuôn mặt tương phản với son đỏ trên môi toát ra hương vị dục niệm, vô cớ quyến rũ nhưng nàng lại nhìn hắn bằng một đôi mắt ướt át và ngây thơ.
Trình Mậu chưa bao giờ rõ ràng hơn lúc này, tiểu oa nhi này thật sự đã trưởng thành.
Lớn lên thành một mỹ nhân ngay cả hắn cũng rung động, khiến dục vọng chiếm hữu của hắn đến bất ngờ không kịp đề phòng.
Quá mức thanh tú, lại yếu ớt, Trình Mậu đối với nữ nhi vốn luôn thờ ơ, hiện giờ lại rất thích nàng.
Phải, thích.
Hắn không thể khống chế, không thể kiềm chế thích tiểu nữ lang mình nuôi bảy năm.
Điều đó sẽ trở thành một điểm yếu của hắn.
Vì thế khi nàng đang trong giấc ngủ trưa ngọt ngào, Trình Mậu đi tới bên cạnh nàng, dùng tay trái nắm chiếc cổ mỏng manh và ấm áp của nàng.
Điểm yếu, không cần thiết phải tồn tại.
Nhưng nhìn gương mặt ngủ không hề phòng bị của nàng, bàn tay nhuốm máu của hắn không xuống tay được.
Hắn chưa bao giờ là một người mềm lòng, nhưng hôm nay, lại cảm thấy không nỡ.
Nhược điểm sẽ không bị người khác phát hiện, còn có thể gọi là nhược điểm sao? Trình Mậu bị mình thuyết phục, đúng vậy, chỉ cần không cho người khác biết, thì có làm sao?
Sủng ái nàng nhiều năm như vậy, hắn là người hiểu rõ nàng nhất trên đời này, nàng lại ỷ lại vào hắn như vậy, nàng nên thuộc về hắn.
Hắn đã kìm nén ham muốn tiêu diệt nàng vào giờ phút cuối cùng.
Không ai yêu nàng nhiều hơn hắn.
Nhìn nữ nhân trên giường một cái thật sâu, người ở trong phủ đệ này hiện giờ, là A Chức của hắn.
Từ nay về sau, Trình thúc thúc làm phu quân của nàng.
Không ai có thể làm tổn thương nàng, không ai có thể cố gắng để có được nàng.