11
Ngồi trên xe ngựa, một đường lung lay, vẫn trở về phủ đệ.
Tiểu thị nữ Thiện Thiện khóc quá thảm, nước mắt nhiều đến mức thiếu chút nữa dìm chết ta, thật vất vả mới ngăn được tiếng khóc, ánh mắt nàng đã sưng thành hai quả đào, mí mắt tràn đầy màu hồng nhạt.
Ta đưa cho nàng mấy cái khăn tay, cũng may trong xe ngựa chuẩn bị rất nhiều, nếu không xe ngựa này đều bị nàng khóc thành thùng nước.
Vừa mới vào cửa lớn, thị nữ chắn giữ ở cửa hành lễ với ta: "Phu nhân, tướng quân ở thư phòng chờ người."
Giả vờ không nghe thấy, ta lướt qua thị nữ và đưa mọi người trở lại viện.
Tối nay mặc dù gặp phải một chút chuyện không vui, nhưng ta vẫn vô cùng vui vẻ, cho nên tạm thời không muốn nhìn thấy Trình Mậu, phá hỏng tâm tình tốt của ta.
Thiện Thiện khuyên ta: "Phu nhân vẫn nên đi đi, tướng quân tất nhiên còn đang lo lắng cho người."
Ta trái tính trái nết, ta không muốn.
Trở lại viện, dưới sự hầu hạ của thị nữ, ta nhanh chóng tắm rửa thay quần áo, chuẩn bị nghỉ ngơi sớm, thu dọn đồ đạc xong thì đã đã sắp đến giờ Hợi rồi.
Chân trần ngồi trên giường, vừa chuẩn bị nghỉ ngơi, mấy đại thị nữ đến, Trình Mậu vẫn muốn gặp ta.
“Ta không đi! Mệt mỏi, muốn ngủ!" Ta một mực từ chối, xoay người muốn nằm xuống.
Trong đó có một đại thị nữ quỳ xuống với ta, mấy người khác quỳ xuống đất: "Mong phu nhân thương tiếc chúng nô tỳ."
Ta nhìn bọn họ thật lâu, cắn răng, xuống giường, tùy ý đem giày quay, đi ngang qua bên cạnh các thị nữ, hừ hừ nói một câu: "Đi thôi!"
Ta muốn nhìn xem, Trình Mậu rốt cuộc đang chơi trò gì.
Chỉ là tâm tình tốt đêm nay của ta đã bị hạ triệt để.
Mấy đại thị nữ quả thực cảm kích đến rơi nước mắt, Trình Mậu sẽ không làm gì ta, nhưng chưa chắc không làm gì bọn họ.
Ta một mạch đi tới thư phòng, lúc mới vào, còn có chút không thích ứng.
Dù sao ta đã ba năm chưa từng tới lại nơi này, ta không muốn thậm chí là kháng cự đến thư phòng, đối với ta mà nói, ký ức về nơi này thật sự là quá khó chịu.
Nhưng Trình Mậu nhất định phải chọc vào chỗ đau của ta, ta sẽ như hắn mong muốn, đến đánh hắn, dù sao người thua cũng sẽ không phải là ta.
Trong thư phòng không thắp đèn, tối tăm đến mức chật chội, ta nhìn thấy Trình Mậu đứng bên cửa sổ, ánh trăng chiếu lên người.
Lúc tức giận, trong lòng hết lần này đến lần khác giễu cợt Trình Mậu, giả làm khách sầu, ta mang giày giẫm lên tấm thảm mềm mại, lao đến bên cạnh hắn hung dữ chất vấn: "Tìm ta làm gì?".
Ngay sau đó ngửi thấy mùi rượu trên người hắn, ta lập tức cảm thấy không ổn, mí mắt giật giật, xoay người giậm chân bỏ chạy, làm rớt một chiếc giày thêu.
Không thể chạy thoát.
Tốc độ của Trình Mậu nhanh đến hoa mắt, định thần lại ta đã ở trong ngực hắn, hai tay hắn siết chặt ta, ta chỉ cảm thấy xương cốt sắp vỡ vụn.
Ta rùng mình một cái, Trình Mậu uống rượu, sợ là muốn phát đ**iên với ta.
Ba năm trước, cũng là lúc này, ta vốn đã ngủ thì được thị nữ mời đến thư phòng này, Trình Mậu ở đó đã say phát đ**iên với ta.
Ngày hôm sau, ta trong miệng mọi người, ta từ cô nương biến thành Chức phu nhân.
Trình Mậu sau khi tỉnh rượu một câu xin lỗi cũng không có, biến mất suốt một tháng, khi xuất hiện lại trước mặt ta, hắn không có chút xấu hổ nào, vẻ mặt tự nhiên, không chút kiêng dè ôm ta vào trong ngực; "Sao lại gầy đến như vậy."
Ta muốn hỏi hắn, hắn thực sự không biết sao? Hắn đương nhiên là biết, chỉ là không quan trọng, hoặc là không thèm để ý.
Ai quan tâm một tháng qua ta như thế nào?
Mặc dù từ nhỏ đã bị nhốt trong lồng sắt này, nhưng ta lại biết, cái gì gọi là liêm sỉ, cái gì gọi là đạo đức.
Đối với hắn ta cũng gọi không ra một tiếng "Trình thúc thúc" nữa, mối quan hệ này biến đổi chỉ trong một đêm.
Ta hết lần này đến lần khác tắm rửa, dùng khăn tay hung hăng lau sạch chính mình, lưu lại từng vết đỏ, nhưng luôn cảm thấy không rửa sạch được mùi của Trình Mậu.
Ta ghê tởm hắn, cũng ghê tởm chính mình, lại sợ nhìn thấy ánh mắt khinh bỉ của hạ nhân, nhốt mình trong phòng không chịu ra khỏi viện.
Dần dần ta không muốn ăn, các thị nữ khóc cầu xin ta, nhưng ta chỉ có thể cố gắng húp một ít cháo nhạt, không thể ăn bất cứ gì.
Chỉ qua một tháng liền gầy đến da bọc xương, hốc mắt đều lõm xuống, trên người không thấy miếng thịt nào.
Cả ngày nằm trên giường không nói một lời, tiếng hít thở nhẹ nhàng, không còn sức lực rời giường, trong lòng cảm thấy chán ghét.
Lúc Trình Mậu xuất hiện, ngay cả cháo nhạt ta cũng không húp được.
Khi ta hơi tỉnh táo, hắn đã đứng trước giường ta, ta không biết hắn đến khi nào, nhưng nó không quan trọng.
Hắn thấy ta mở mắt, liền ôm ta lên, tựa vào trong ngực hắn, tay đặt ở thắt lưng ta, hỏi ta: "Sao gầy đến như vậy."
Nói xong liền muốn tự tay cho ta ăn, trong dạ dày ta nhộn nhạo, ăn không được.
Hắn thấy ta kháng cự, đặt thìa sang một bên, trực tiếp bưng chén lên tự mình ngậm một ngụm cháo nhạt, mướm cho ta.
Ta bị ép nuốt vào, cảm thấy ghê tởm đến căng thẳng, môi hắn vừa rời đi, ta liền quay đầu nôn khan, thấy hắn còn chuẩn bị trở lại, ta dùng một chút sức lực cuối cùng, hất đổ bát trong tay hắn, tỏ vẻ kháng cự.
Hắn không tức giận, chỉ sai người lấy thêm một bát cháo ấm.
Có vẻ như hắn cố tình gây sự với ta.
Ta nhìn người trước mắt này, chỉ cảm thấy hoang đường lại buồn cười, hắn lại là làm cái gì đây? Bày ra điệu bộ này, nếu lúc có chút thương tiếc ta thì ta làm sao có thể biến thành thê thảm như hôm nay?
Trong lòng ta giống như đao kiếm xoắn loạn, nỗi xấu hổ loạn luân cứ ập đến, ta cảm thấy khó thở, thầm nghĩ cứ như vậy mà đi.
Nhưng Trình Mậu không cho phép, ta cũng đánh giá quá cao nghị lực và sự nhẫn nại của mình.
Khi hắn lại ngậm một ngụm cháo, chuẩn bị dán lên môi ta, nước mắt của ta theo gương mặt chảy xuống, mở miệng nói câu đầu tiên sau gần một tháng: "Đừng chạm vào ta."
Đã lâu không nói gì, hơn nữa thiếu nước, giọng nói thật sự không có lực uy hiếp, nhưng thành công ngăn cản động tác của Trình Mậu.
Hắn nuốt miếng cháo và nói với ta: "A Chức không ngoan, không ăn.
Ta sẽ dùng miệng đút nàng ăn."
Ta mở to mắt nhìn hắn, đôi mắt ngấn nước, đầy chán ghét và từ chối.
Trình Mậu dùng bàn tay to nhẹ nhàng che mắt ta, tiếp tục nói: "A Chức còn muốn tiếp tục bỏ đói mình sao?"
Ta không nhìn thấy mặt hắn, dùng giọng điệu yếu ớt của mình kiên định hét lên: "Ta hận ngươi, ta hận ngươi, ta hận ngươi...".
Hắn nghe thấy, bàn tay run rẩy một chút, chắc là cảm thấy ta buồn cười.
Hận ý của ta đối với hắn mà nói, thật sự là vô dụng.
Trình Mậu vẫn che mắt ta, ta không thấy rõ biểu tình của hắn như thế nào.
Chỉ nghe hắn nói: "A Chức muốn hận ta thì cứ hận đi, chỉ là chẳng lẽ thật sự cam tâm sao? Ta lớn hơn nàng mười ba tuổi, nàng không ăn không uống như vậy, là muốn đi trước ta? Nhưng không sao, sau khi nàng đi, ta sẽ sống lâu, có con cháu đầy đàn, trường mệnh trăm tuổi… Hằng năm, Thanh Minh ta sẽ đốt giấy cho A Chức, nếu ta còn nhớ đến nàng.”
Ta nghe được nổi giận, dựa vào cái gì hắn thì được sống hòa thuận mà ta lại chết thê thảm? Trường mệnh trăm tuổi con cháu đầy đàn? Quá tốt đẹp! Ta muốn nhìn xem, người hạ lưu vô sỉ như hắn, cũng xứng đáng sinh đại hiếu tử (người con hiếu thảo) sao? Ta lại muốn sống lâu hơn hắn, nhìn hắn khốn khổ khi bị con cháu bỏ rơi những năm tháng cuối đời! Vì thế không biết lấy sức lực từ đâu ra, ta tự mình đẩy tay Trình Mậu ra, đoạt lấy bát cháo kia húp sạch.
Húp cháo xong ta ôm bụng, miễn cưỡng ngăn lại sự ghê tởm trong dạ dày, giương mắt nhìn hắn, Trình Mậu tự nhiên còn cười nói: "A Chức là luyến tiếc Trình thúc thúc sao?"
Vừa dứt lời, hắn và ta đều ngây ngẩn cả người.
Trình thúc thúc? Hắn là loại thúc thúc gì vậy! Trong thiên hạ lại còn có thúc thúc không biết liêm sỉ bắt cháu gái lên giường sao? Thật là buồn cười đến cực điểm! Ta nổ tung, châm chọc hắn một cách cay nghiệt: "Thúc thúc như ngươi làm cho ta ghê tởm! Ngươi không xứng, ngươi không xứng!"
Nói xong liền giãy dụa muốn rời khỏi lòng hắn, Trình Mậu không nói gì nữa, ôm lấy ta đặt ở trên giường.
Ta lập tức xoay người không muốn nhìn thấy hắn, hắn liền đứng ở phía sau ta một lúc lâu.
Lâu đến nỗi ta sắp lâm vào hỗn độn lần nữa, thì nghe được hắn nhẹ nhàng thở dài một câu: "Vậy xứng làm phu quân sao?"
Ta thầm nghĩ, chắc không phải là ta đang nằm mơ.
Sau đó, ta bất tỉnh.
12
Thoát ra khỏi những ký ức lộn xộn, ta cũng không quên ngồi trong lòng Trình Mậu mà mình còn đang nổi đ**iên.
Hắn từ sau lưng ôm lấy ta, ngồi xuống trên ghế bên cạnh cửa sổ, vùi đầu vào vai và cổ ta, hơi thở nóng rực xen lẫn rượu phun lên da xương quai xanh của ta, làm ta khó chịu.
Ta không nhúc nhích được, cũng không dám động, sợ chọc hắn phát đ**iên, ta chống đỡ không nổi.
Nhưng hắn vẫn không có hành động nào khác, ý kỵ trong lòng ta liền dần dần tiêu tan, bắt đầu lấy tay gỡ cánh tay hắn đang vòng quanh eo ta.
Nhưng sức lực của hắn quá lớn, ta lại muốn sớm trở về ngủ, vì thế trở nên phiền não, giọng điệu trở nên không khách khí: "Buông ta ra! Ngươi không ngủ nhưng người khác còn muốn ngủ!"
Nhưng hắn không để ý tới ta, vẫn ôm ta không buông tay.
Ta cực kỳ tức giận: "Ngươi phát đ**iên cái gì!"
Không biết là lời này chọc đến chỗ nào của hắn, Trình Mậu ôm nốt tay ta lại, lần này ta thật sự không có sức phản kháng.
Hắn cách một lớp vải hôn lên vai ta, khẽ lẩm bẩm: "Ta quả thật đ**iên rồi."
Ta nhíu mày, hắn muốn phát đ**iên thì cứ phát đ**iên, chỉ cần không phát đ**iên trên người ta muốn làm gì thì làm, nhưng Trình Mậu không chịu buông tha, hắn dụ dỗ ta, mà ta lại rơi vào bẫy.
Hắn cực kỳ bình tĩnh hỏi ta: "Nào, A Chức nói cho Trình thúc thúc, hôm nay ở phố Xương Duyên bị thất lạc, thật sự là bởi vì đám cháy, hay là A Chức muốn rời đi?"
Nghe được hắn tự xưng là thúc thúc, lửa giận trong lòng ta càng lúc càng tăng cao, tạm thời mất đi năng lực suy nghĩ, cho nên mới nghe được vấn đề phía sau, thân thể cứng đờ, cũng không lên tiếng.
Thoạt nhìn có chút ý tứ né tránh, trong mắt Trình Mậu, sự trầm mặc của ta liền trở thành chấp nhận.
Ta không thể không thừa nhận, Trình Mậu vẫn hiểu ta, mà ta quả thật trong khoảnh khắc thất lạc kia, ta có ý muốn rời đi.
Nhưng ta không ng***u ng***ốc.
Nếu ta thực sự rời đi, ta sẽ đi đâu? Cẩn thận ngẫm lại, ngoại trừ tòa phủ đệ này, ta đúng là đã không còn chỗ nào khác.
Trong người không có một xu, ta phải dựa vào cái gì để sinh tồn?
Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng ta cũng biết, mấy năm nay mình được nuôi đến chân tay không cần làm việc vất vả, không phân biệt được thóc lúa, không có sức trói gà, căn bản không phải là người có thể chịu khổ.
Quan trọng nhất là, Trình Mậu sẽ không dễ dàng buông tha cho ta, mặc kệ ta chạy trốn như thế nào, cuối cùng vẫn sẽ bị hắn bắt về.
Hơn nữa...!Còn những thị nữ đó thì sao? Thiện Thiện chịu khổ đã đủ rồi.
Vì vậy, ta đã trở lại.
Nhưng ta không ngờ Trình Mậu lại đoán được suy nghĩ của ta.
Trình Mậu phía sau cười khổ một tiếng, giọng điệu của hắn có chút mệt mỏi.
"Đôi khi, ta hoài nghi A Chức, nàng thật không có tâm.”
“A Chức, ta say rồi, nàng không thể đẩy ta ra."
"A Chức từ lúc tám tuổi đi tới bên cạnh ta, bây giờ đã mười tám tuổi.
A Chức, ta luôn nghĩ nàng sống không tốt, nhưng lại không biết nên đối tốt với nàng như thế nào, vì thế liền hận không thể đem tất cả thứ tốt trong thiên hạ đều nâng cho nàng, nhưng nàng lại không thích."
Hắn đặt bàn tay của mình trên khuôn mặt của ta và hỏi: "Nàng muốn gì? A Chức, nàng nói cho ta biết, được hay không? Chỉ cần nàng nghe lời, muốn cái gì ta đều có thể vì nàng mà tìm."
Ta cười lạnh, dù sao thì ta thích cái gì cũng sẽ không thích hắn!
"Ngươi xem, ngươi đúng là dối trá, ngươi nói chỉ cần ta nghe lời thì cái gì cũng cho ta, nhưng nếu ta nói muốn rời đi..."
"Không có khả năng." Trình Mậu ngắt lời ta, nói: "A Chức phải nghe lời."
"Không phải là thế sao?" Ta châm chọc hắn, Trình Mậu thực sự đạo đức giả nhất phố Xương Duyên.
Hắn cũng không vì thế mà biện giải, chấp nhận lời nói của ta, còn mặt dày tiếp tục cùng ta tâm sự: "A Chức phải nhớ kỹ, những người khác đều là người xấu, chỉ có ta mới có thể chân chính đối tốt với nàng.
A Chức không thể thích ta sao?"
Những người say rượu có lo lắng như vậy không? Trình Mậu không buông tay, ta cũng không có cách nào khác, đành phải tiếp tục ngồi trong lòng hắn, cảm thấy rất phiền, bình thường cũng không thấy hắn như vậy.
Nhưng hắn lại đột nhiên nổ tung bên tai ta một câu: "A Chức có phải coi trọng tiểu lang quân đồng hành tối nay hay không?"
Trong lòng ta lại nổi lên lo sợ, chuyện này sao ảnh hưởng đến tiểu lang quân đó?
“Nếu muốn nổi giận cứ việc nhắm vào ta thì thôi! Tại sao phải đổ lên người khác? Lại phát đ**iên cái gì!"
Trình Mậu đột nhiên ôm lấy ta lại, nhìn ta bằng ánh mắt lạnh lùng cứng rắn nói: "A Chức tốt nhất không nên thích hắn." Rồi lại dịu xuống, hôn lên má ta.
"Người tiếp cận nàng đều có mưu đồ khác, A Chức, nàng đừng bị người ta dùng da mặt lừa gạt." (Đại khái nghĩa như Trông mặt mà bắt hình dong)
Nhìn thấy bộ dạng này của hắn, trên người ta nổi da gà, đây là lại cuồng loạn gì vậy?!
Tối nay Trình Mậu thật sự là quá khác thường.
Giống như trở lại thời niên thiếu, không có chút gian xảo và ra vẻ cao thâm như bình thường.
Ta cười nhạo một tiếng, nếu là khi hắn còn trẻ, thật sự có cô nương nào thích như vậy, vậy thật đúng là mù mắt.
Nhưng tối nay, cho đến cuối cùng hắn cũng không chạm vào ta.
Cũng không phải hắn nhân từ gì, cũng không phải lương tâm hắn trỗi dậy, mà là bởi vì có việc khẩn cấp, thuộc hạ đã cầu đến ngoài cửa thư phòng.
Hắn cũng đành phải buông cánh tay đã vươn tới xương quai xanh của ta, sắp chạm và da thịt ta.
Ta thở phào nhẹ nhõm.
Lúc đi ra cửa Trình Mậu quay đầu lại nhìn ta một cái, trong mắt còn có dục niệm chưa tiêu tán, biểu tình trên mặt có sự tiếc nuối.
Tự nhiên còn để lại một câu lưu luyến không rời: "Ngày mai ta sẽ đến thăm nàng."
Đây là thật cho rằng mình là một thiếu niên lang (chàng trai trẻ)? Dáng vẻ này có thể làm cho ta ghê tởm..