20
Ta đi theo chủ mẫu tới viện của nàng.
Trực giác của ta luôn luôn rất nhạy cảm, đây có lẽ là một trong số ít các khả năng của ta, có thể phân biệt được thiện chí và ác ý của người khác đối với mình.
Chủ mẫu đi phía trước, tư thái đoan trang, ánh mắt ôn hòa.
Ta có thể cảm thấy thiện chí của nàng với ta.
Tại sao nàng không ghét ta...!Ta không hiểu.
Khi ta còn là một hài tử, ta chưa bao giờ thấy phụ thân có bất kỳ nữ tử nào khác ngoài mẫu thân.
Mẫu thân nói, tình yêu là sự chiếm hữu, là duy nhất, là không cho phép người khác thèm muốn mình.
Ta không có cảm giác này với Trình Mậu, ta không yêu hắn.
Chủ mẫu có thể an bài viện tử tốt cho thiếp của Trình Mậu, giúp ta có chỗ đứng, là bởi vì nàng cũng không yêu hắn sao? Ta không biết, nhưng không quan trọng, ta biết nàng không có ác ý với ta, vậy là đủ.
Thay vì đưa ta đến sảnh chính, chủ mẫu đưa ta đến phòng của nàng, lúc này nàng mới thực sự thoải mái: "Tổ lão đã lớn tuổi, tính tình càng thêm khó, không muốn thấy tiểu bối không vâng lời.
Chuyện hôm nay, ngươi không cần để ở trong lòng."
Nghĩa là bọn họ chỉ là tôn trọng người lớn tuổi nên cho nên tổ lão cũng không thể làm gì ta sao? Nàng bình thản nhìn ta, đi đến bên cạnh ta, nhẹ nhàng nâng má ta.
"Tri Phất."
Mười hai năm rồi ta không nghe thấy người khác gọi mình như vậy, thoạt nghe cũng không kịp phản ứng.
"Ngươi rất giống mẫu thân, đều thanh tú."
Ta không muốn khóc, nhưng nước mắt cứ như vậy rơi xuống.
Nàng không có kinh ngạc, cũng không mất kiên nhẫn, càng không ngăn cản ta.
Chỉ nhẹ nhàng lau nước mắt cho ta.
Ta khóc không nói nên lời, nàng rất dịu dàng, lau nước mắt cho ta trông giống như mẫu thân vậy.
Cố gắng bình tĩnh lại, ta mới run giọng mở miệng: "Nàng quen a nương ta sao?" Nàng thấy ta ngừng khóc, bàn tay ấm áp kéo ta, ngồi xuống trên bàn nhỏ bên cửa sổ.
Nhìn ta như nhìn mẫu thân của ta.
"Khi còn trẻ, ta cùng nàng lớn lên...!Mẫu thân con vừa là bạn tốt của ta, vừa là biểu muội của ta.
Nếu theo bối phận, có lẽ con phải gọi ta một tiếng A di."
Ta không biết những điều này, cũng chưa bao giờ nhìn thấy nàng, khi còn nhỏ ta đã gặp rất ít người, mẫu thân không thích đi ra ngoài, chỉ đưa ta ra đường ba hoặc bốn lần.
Không ai đến thăm chúng ta.
Ta chưa từng nghe mẫu thân nhắc tới người nhà ngoại tổ chứ đừng nói là đã gặp qua.
Mà nàng là A di của ta, ta không muốn đối mặt với nàng với tư cách là thiếp của Trình Mậu.
Cho nên ta gọi nàng: "A di."
Nàng "ừm" một tiếng, đáp lại ta.
Dường như nhìn thấu tất cả những suy nghĩ của ta bao gồm cả sự bướng bỉnh.
"Con xin lỗi." Ta lẩm bẩm, ánh mắt tránh né.
Trong lòng chỉ cảm thấy xấu hổ, không biết đối mặt với a di của mình như thế nào.
Nàng không buông tay ta ra.
Ta nghe nàng nói rõ ràng:
"Tri Phát, hắn là một đứa trẻ ngoan.Quan hệ giữa con và ta hiện giờ tuy phức tạp, nhưng con không cần vì thế mà cảm thấy xấu hổ.
Sinh ra xinh đẹp, không phải là lỗi của con."
Ta lại muốn khóc: "Nhưng người khác đều cảm thấy là lỗi của con...".
"Người khác cảm thấy như vậy là như vậy sao?" Nàng ngắt lời ta: "Con cũng cảm thấy là lỗi của mình sao?"
Ta lắc đầu kiên định: "Con không bao giờ cảm thấy đó là lỗi của mình, chỉ là con sợ người khác nhìn bằng ánh mắt khinh bỉ..." Ta cúi đầu, đem mặt dán vào tay nàng: "A di, con không thích."
Nàng sờ sờ đầu ta: "Con đừng sợ.
Có ta ở đây, trong phủ này sẽ không có ai có thể khinh thường con."
Bây giờ ta có a di bao dung, yêu thương như mẫu thân.
Ta bỗng nhiên không trách Trình Mậu ép ta tới nơi này.
Nếu ta vẫn trốn trong cái lồng kia, sao có thể biết có một vị trưởng bối quan tâm ta như vậy?
Ta có thể tìm hiểu về quá khứ của phụ mẫu mình sao? Ta thừa nhận rằng từ tận đáy lòng ta cảm thấy may mắn.
Tổ lão không thích thì ta thì có sao? Trình thị to lớn như vậy, không còn thứ gì có thể làm cho ta sợ hãi.
21
Khi Thiện Thiện đến đón ta, ta đang nghe a di kể về những câu chuyện thú vị thời thơ ấu của mẫu thân: "Mẫu thân con khi còn bé thích ăn bánh đào ở ngõ Lê Hoa, nhưng trong nhà quản giáo nghiêm ngặt, đành phải chờ ta tới thăm nàng, mới có thể được ăn một chút.
Mỗi lần thị nữ của ta mua về, ta liền mang theo, đến chơi đùa cùng nàng."
"A Nương khi còn bé lại tham ăn như vậy sao?"
“Ừm..." A di đưa cho ta một khối bánh đào: "Ta chưa bao giờ tàn nhẫn với mẫu thân con."
"Nhưng từ năm nàng chín tuổi, sau khi ăn đào bị đau bụng, nàng năn nỉ như thế nào, ta cũng không mua cho nàng nữa."
Ta cắn một miếng bánh đào, hương vị ngọt ngào lan tràn khắp đầu lưỡi.
Không có thắc mắc chuyện mẫu thân thích ăn nó: "A di, người cũng là vì muốn tốt cho a nương."
A di nhìn ta lắc đầu: "Không, cái gọi là vì tốt cho nàng, đều là ta cho rằng như vậy mà thôi.
Nàng muốn rất ăn, nhưng bởi vì ta tự cho là đúng, nên nàng cũng chưa từng được ăn bánh đào ở ngõ Lê Hoa nữa."
Ta nhìn bánh đào trong tay, lại nghe a di nói: "Bánh đào trong tay con là do ta làm, ngõ Lê Hoa đã bị dỡ bỏ từ hơn hai mươi năm trước."
Ở đâu còn có bánh đào nào khác chứ? Nhìn a di có chút thương cảm, ta nhất thời không biết nói cái gì cho phải, chỉ có thể giữ chặt tay nàng.
"Sau đó ta gả đến Trình thị, làm chủ mẫu, rốt cuộc cũng có thể học làm bánh đào, mẫu thân con lại không còn có cơ hội ăn được.
Nhưng hôm nay có thể làm cho con ăn, thật tốt."
Nàng sờ sờ đầu ta: "Hài tử ngoan, bánh đào của a di ở đây chờ con đã mười hai năm."
Mũi ta hơi cay, nếu ta đến bên cạnh a di mười hai năm trước, những lúc nhớ phụ mẫu, lúc sấm sét sợ hãi, lúc cô đơn buồn tủi, có phải sẽ có một người ôm ta vào trong ngực, nói với ta: "A di ở đây." Vậy thì tốt biết bao!
Nhưng hôm nay ta cũng đã đi tới bên cạnh a di, ăn được bánh đào nàng làm, lại ở trong tình huống khó xử như vậy.
"Phu nhân, chúng ta nên đi." Thiện Thiện nhỏ giọng thúc giục ta.
Ta không muốn đi, chỉ qua nửa ngày, ta đã bắt đầu luyến tiếc a di.
A di tay bọc một phần bánh đào, đưa cho ta: "Tri Phất, con nên đi.
A di hứa con muốn biết gì a di đều không giấu con."
Khuôn mặt của nàng thật hiền lành và thanh tú.
"Vậy con còn có thể tới tìm a di sao?" Ta muốn có một câu trả lời chắc chắn.
Trong mắt a di tràn đầy ý cười ôn nhu: “Chỉ cần con muốn."
Vì vậy, ta yên tâm đi theo Thiện Thiện.
Trên đường đi, tiểu thị nữ hưng phấn miêu tả cho ta, viện tử Trình Mậu chuẩn bị cho ta đẹp đẽ và thú vị cỡ nào.
Nhưng trong đầu ta chỉ nghĩ đến a di, căn bản không có tâm tư để ý những thứ này.
Nếu ta có thể ở cùng một chỗ với a di thì tốt rồi.
Nhưng ta cũng biết điều này là không thể.
Thiện Thiện thấy ta im lặng không hoạt bát như thường lệ, lại cố gắng khơi gợi những đề tài khác: "Phu nhân hiện tại cũng có người thân, thật tốt."
Ta vui nhưng nặng nề gật đầu: "Ừ! A di còn làm bánh đào cho ta, ta chỉ cho ngươi một cái.
Ai bảo ngươi giúp Trình Mậu lừa gạt ta!"
Thiện Thiện làm bộ ủy khuất, lại cam đoan với ta: "Phu nhân tốt, đây là lần cuối cùng nô tỳ làm vậy, thật đấy!"
"Thật không?!"
“Thật!” Thiện Thiện lưỡng lự trả lời.
Ta cong mắt, miễn cưỡng tin tưởng nàng.
Tiểu thị nữ thấy tâm tình ta tươi tỉnh lên nên cũng thoải mái hơn.
Nàng dường như đột nhiên nhớ tới: "Này" một tiếng, cười nói với ta: "Nói như vậy, tướng quân tính ra cũng là Cô trượng (dượng) của phu nhân!"
Khóe miệng vừa mới cong cong lại chậm rãi biến mất, A di nói sai không phải do ta, nhưng cục diện hôm nay, thật sự là xấu hổ đến mức căng thẳng.
Thiện Thiện biết mình lỡ lời, cẩn thận nhìn ta.
Ta đối với nàng luôn có chút bao dung, không có nổi giận với nàng, nhưng cũng không có tâm trạng vui vẻ như lúc ở trong phòng a di.
Trong không khí lắng đọng, thị nữ dẫn đường nói đã tới viện tử an bài cho ta.
Ta xuống bước xuống ghế đi vào.
Đập vào mắt là sắc tường vi đỏ rực rỡ, phản chiếu ánh mắt ta đầy lá xanh.
Góc đông nam trồng một cây linh ca tráng, treo một chiếc xích đu, một bên bày bàn đá ghế đá, ngay cả bàn cờ cũng đã chuẩn bị.
Nó trông giống như nơi ta đã sống trước đây.
Điểm khác biệt là ngôi nhà chính được xây dựng theo kiểu hào nước phải đi qua cây cầu gỗ mới vào được cửa.
Cây cầu này không dài, chỉ hơn mười mấy bước chân, dưới gầm cầu nuôi rất nhiều cá koi.
Bùn mới trên bờ cho thấy cái ao vừa hoàn thành không lâu.
Nhìn ra được là có tâm.
Trình Mậu đang đứng trong phòng chờ ta.
"A Chức có thích nơi này không?"
Hắn đi đến bên cạnh ta, đưa tay ra và muốn ôm ta.
Tay còn chưa chạm vào bả vai ta, liền bị ta nghiêng người né tránh.
Hắn cũng không tức giận, đổi lại giữ chặt tay ta, lần này hắn không cho phép ta tránh ra.
Ta ngước mắt hỏi hắn: "Những thứ này đều là a di chuẩn bị cho ta sao?"
Trình Mậu nghe được ta gọi a di, tươi cười dừng lại: "Sau này chỉ có thể xưng hô như vậy ở chỗ không có người."
Ta nhìn hắn, không nói tốt, cũng không nói xấu.
Hắn nhìn ra được ta đang chờ hắn trả lời, cực kỳ bất đắc dĩ: "Ừ."
"Vậy thì ta thích." Nói xong, ta nhìn quanh, chọn màu sắc mình thích và đặt rất nhiều đồ vật thú vị, vui nhộn.
Trình Mậu tiếp tục nói: "Tuy rằng viện này hơi xa, nhưng yên tĩnh, phong cảnh rất đẹp, sẽ không có người quấy rầy nàng.”
"Mấy ngày trước, biết được nàng sắp đến." Hắn dừng lại một chút, mới tiếp tục nói: "A di của nàng cố ý hỏi ta sở thích của nàng, thay đổi bài trí của tòa viện này thành như bây giờ."
Trái tim ta nóng lên, cảm thấy muốn khóc.
Lúc ta không biết, đã có một người thật lòng yêu thương ta như vậy, còn có thể để ý ta có thích hay không.
Từ trước đến nay ta luôn thiên vị, đột nhiên cảm thấy, Trình Mậu không xứng với a di của ta, a di tốt như vậy nhưng hắn lại không yêu a di nhiều như thế.
Ở trước mặt Trình Mậu, từ trước đến nay ta luôn lười nói dối, dứt khoát trực tiếp hỏi hắn.
"Vì sao ngươi lại có thiếp?"
22
Ta chỉ nói ra suy nghĩ trong lòng mình, nhưng Trình Mậu lại rất vui vẻ.
Hắn ôm lấy ta, nhịn không được khẽ hôn lên trán ta, lại nhìn mặt ta, ánh mắt như muốn nhấn chìm ta: "A Chức rất để ý? Là để ý ta có nữ nhân nào khác hay không?"
Ta gật gật đầu: "Ừ."
Đôi mắt của Trình Mậu đột nhiên sáng bừng, giống như được rắc một nắm huỳnh quang vào trong đó.
Hắn ôm ta cực nhẹ nhàng đi hai vòng, ngồi xuống bên giường.
Nhìn ta thật sâu, hỏi ta: "A Chức có hiểu rõ vì sao mình lại để ý không?"
Ta kiên quyết gật đầu.
Hắn có vẻ rất kích động, nhìn ta, nhịn không được hôn liên tục vài cái: "A Chức thật ngoan, nói cho ta biết..." Hắn dỗ dành ta, với sự mong đợi trong mắt: "Nói cho ta biết, vì sao lại để ý?"
Ánh sáng trong mắt hắn quá rõ ràng.
Ta bỗng nhiên phát hiện, có lẽ Trình Mậu đối với ta, là có tình.
Ít nhất, sự khoan dung đối với ta cao hơn nhiều so với những người khác.
Lúc này, trong lòng ta có một tiểu quỷ.
Không, có lẽ nó luôn ở đó, chỉ là nó luôn được giấu kín.
Tiểu quỷ này ác liệt lại ngoan ngoãn, nó biết Trình Mậu yêu ta, liền lấy đó làm vốn liếng để trả thù Trình Mậu.
Nó dạy ta, nhìn kìa, đó là điểm yếu của ngài.
Để cho hắn cầu mà không được, làm cho lòng hắn như đao cắt.
Cho nên ta nhìn ánh mắt của Trình Mậu, nghe thấy giọng mình cực kỳ nghiêm túc nói: "Ngươi chỉ nên bảo vệ một mình a di."
Trong phút chốc, ánh sáng trong mắt hắn chợt tắt.
Ta vẫn nhìn hắn, gằn từng chữ nói: "Ngươi chỉ nên yêu thê tử của mình, chứ không phải nạp một đống thiếp.
Càng không nên đến trêu chọc ta.
Trình Mậu, ngươi vốn nên là Cô trượng của ta."
Tay hắn đặt trên eo ta, siết càng lúc càng chặt: "A Chức không có trái tim."
Sắc mặt Trình Mậu có chút vặn vẹo, nhưng vẫn là gượng cười, thực ra không hề ôn hòa chút nào.
Nhưng ta không sợ.
Có lẽ trước kia ta còn có chút kiêng kỵ, hết sứ kiềm chế lời nói và hành động của mình.
Hiện giờ, lại tùy ý, không chút sợ hãi, hoàn toàn không sợ hãi.
Ta nhìn gân xanh trên trán hắn, bỗng nhiên ngọt ngào nở nụ cười.
Mặc cho mình bị tiểu quỷ trong lòng sai khiến, hai tay trèo lên cổ Trình Mậu, kề sát vào mặt hắn, môi kề sát vào bên tai hắn, tư thế cực kỳ ái mị.
Đây là lần đầu tiên ta chủ động tiếp cận Trình Mậu như vậy.
Nhưng lời nói ra lại giống như độc dược: "Ta có trái tim… Ta có trái...!Chỉ là nó vĩnh viễn sẽ không thuộc về ngươi."
Trình Mậu tức giận cười đáp lại, ôm chặt ta như muốn khảm ta vào cơ thể hắn: "A Chức là được sủng mà kiêu sao?"
Giọng hắn trầm thấp, nghe biết cảm xúc gì, nhưng ta biết, trong lòng hắn không bình tĩnh như giọng nói.
"Đúng vậy, ta chính là kiêu ngạo." Ta không giãy dụa, mặc dù hắn ôm chặt làm ta đau: "Trình thúc thúc có yêu ta hay không?"
Trình Mậu buông ta ra, với đôi mắt sâu thẳm, hắn nhìn vào đôi mắt ngây thơ của ta: "Yêu."
Sau một lúc lâu chăm chú nhìn, Trình Mậu thua thảm hại.
Ta đã thắng.
Tiểu quỷ trong lòng cười ha ha, cực kỳ đắc ý.
Nói chuyện càng không còn cố kỵ: "Trình thúc thúc thật tốt, nhưng nếu ngài yêu ta thì nên buông ta ra."
"Dù sao thì ta không thích được ngài, nói không chừng sẽ thích người khác.
Ngài vẫn là thúc thúc tốt của ta, là cô trượng tốt của ta.
Đây chẳng phải là một kết thúc có hậu cho mọi người sao?"
Ta biết là không có khả năng, Trình Mậu vốn là người có ham muốn kiểm soát cực kỳ mạnh mẽ.
Tình yêu là chiếm hữu, tận hưởng một cách độc quyền và không bao dung cho sự thèm muốn của người khác.
Những lời này được thể hiện đầy đủ trên người hắn.
Nhưng ta không yêu Trình Mậu, nên cảm thấy tình yêu đơn phương của hắn chỉ mang đến phiền nhiễu cho ta.
Trình Mậu tham lam, muốn thân thể của ta, còn muốn trái tim ta.
Mặc dù ta không thể tách ra khỏi hắn, nhưng cũng tuyệt đối sẽ không yêu hắn.
Chuyện này đã là định mệnh rồi, con dao sẽ luôn ở trong tay ta.
Ta cảm thấy không vui nên muốn chọc mạnh hắn vài cái để bù đắp.
Nhưng như thế này cũng mang đến tổn thất cho cả hai bên.
Trình Mậu sẽ không để mặc ta chém gi***ết, hắn bộc lộ điểm yếu của mình trước mặt ta, tức là hắn không sợ ta duỗi ra móng vuốt sắc nhọn của mình.
Ta có thể làm cho hắn đau, nhưng ta không thể lúc nào cũng làm cho hắn đau.
Ví dụ như hiện tại, vẻ mặt của hắn đã không còn chút khác thường nào, giống như vừa rồi chưa có gì xảy ra.
Hắn là như vậy, giấu con người thật của mình dưới một lớp mặt nạ dày: "A Chức lại không ngoan."
Trình Mậu cúi người xuống, chóp mũi chạm vào xương ức của ta, hít sâu vào, giọng nói mang theo sự say mê: "Trình thúc thúc thích nàng, Trình thúc thúc yêu nàng, A Chức đương nhiên có thể không kiêng nể gì.
Ta biết A Chức bị nhốt không vui, là Trình thúc thúc không tốt.
Nàng muốn đối với ta như thế nào cũng được, được không?"
Trong lời nói đều là nuông chiều.
Ta hiểu ý của hắn, hắn không che giấu niềm đam mê với ta, thừa nhận rằng sự trả thù tự cho mình là đúng của ta quả thực sẽ khiến hắn tổn thương.
Nhưng cái gì cơ? Ta là tiểu uyển nô trong ngực hắn, móng vuốt có sắc bén đến đâu, cũng không phải là bị nhốt ở lòng bàn tay hắn sao?
Uyển Nô không hiểu chuyện, chủ nhân sẽ không bởi vì nó bướng bỉnh mà không yêu thương nó, bởi vì tính nết dã man của nó nằm trong dự liệu của chủ nhân, thậm chí có thể là trong kế hoạch.
Ta vẫn còn quá thiếu kiên nhẫn, nhưng ta không cần phải bình tĩnh, dứt khoát cắn vào cổ hắn, ta càng dùng sức thì hắn càng hạnh phúc.
Ta nhắm mắt lại, cả người bị hơi thở của hắn bao bọc, trong lòng mặc niệm nói: [ngày còn dài, ta sẽ cho ngươi thấy… Ta rốt cuộc là uyển nô hay mãnh hổ.].