Sáng hôm sau cô đưa mình thức dậy.
Cơn đau quen thuộc ập đến bất ngờ.
Minh Nguyệt ai oán co người lại trách mắng anh.
Anh thật quá mạnh mẽ rồi.
Hành cô đến như vậy.
Cô khẽ vươn mình hít thở, hôm nay là ngày đầu tiên đi làm, phải phấn chấn lên.
Cạnh giường vẫn là một combo quen thuộc gồm bữa sáng tình yêu và giấy note nho nhỏ.
“Công ty có việc bận nên anh phải đi làm sớm.
Có chút thuốc giảm đau em có thể dùng.”
Minh Nguyệt nở nụ cười ấm áp, nhìn khay đồ ăn bên cạnh.
Hừ, miễn cưỡng tha thứ cho anh vậy.
Cô dùng bữa xong thì nhanh chóng bắt ty vào công việc.
Cô bắt đầu từ việc kiểm tra những chi nhánh nhỏ của Jeww.
Hầu như những chi nhánh này đều được xây dựng ở những con đường lớn của thành phố, hơn nữa việc quảng bá sản phẩm đều rất tốt.
Tại sao lại thiếu hụt ngân sách chứ?
Minh Nguyệt đi dò hỏi với tư cách là khách hàng tại một số cửa hàng thì thấy mọi thứ rất ổn định, thậm chí là có thể nói là khá tốt.
Nhưng khi cô hỏi thăm nhân viên thì mới biết họ chỉ được nhận lương là 8 triệu một tháng.
Theo như cô tìm hiểu thì lương cố định của nhân viên Jeww là 16 triệu, vậy là đã có người cắt xén?
Minh Nguyệt càng làm sáng tỏ mọi việc hơn.
Hoá ra lại có rất nhiều lỗ hổng mà cô cần sửa chữa.
Minh Nguyệt lập tức trở về công ty chính của Jeww, nhanh chóng mở một cuộc họp lớn có đông đủ các nhân viên và phần lớn cổ đông.
Khi cô vừa bước vào thì đã nghe thấy tiếng bàn tán xôn xao.
“Cô ta không trụ nổi đâu.
Trông mặt còn non trẹt như vậy mà.
Chỉ là gà mờ thôi.”
“Một cô gái 20 tuổi có thể vào làm vị trí này thì chắc là lên giường rồi!”
Minh Nguyệt gạt phăng những lời chỉ trích thắc mắc kia, ánh mắt kiên nghị.
Đã nhìn thấy mục tiêu mà cô cần tìm.
“Tôi là Nhan Minh Nguyệt, hiện tại là tổng giám đốc kinh doanh của Jeww.
Tôi hi vọng trong vòng 6 tháng tới các vị có thể hợp tác tốt với tôi.
Có thể nói công ty mẹ IB là một công ty quá nổi tiếng trong ngành trang sức đá quý.
Vậy mà Jeww lại quá yếu kém, thậm chí là không có lợi nhuận trong suốt nhiều tháng.
Tôi đang cho rằng Jeww tham nhũng rất nhiều tiền đấy!”
“Cô nhóc như cô thì hiểu cái gì? Jeww vẫn hoạt động rất tốt!” Một người đàn ông lên tiếng.
“Ông là Chi Tự Khẩm đúng chứ.
Là phó giám đốc của Jeww.
Theo như tôi đã quan sát và tìm hiểu thì gia đình ông là gia đình khá giả.
Tiền lương tháng chỉ 60 triệu một tháng.
Vậy thì cho hỏi Chi tổng rằng ông lấy số tiền lớn để tậu cho chính mình một con Ferrari và một căn biệt thự tại số 99 phố XY từ đâu ra? Tôi cũng đã xem qua sổ sách tại IB.
Lợi nhuận của tháng 4 năm ngoái chạm đáy.
Cùng lúc đó cũng là khoản thời gian ông sở hữu được con xế hộp và căn nhà kia.
Ông còn lời nào giải thích không?” Minh Nguyệt từ tốn nói, từng câu từng chữ đều chắc nịch như sấm.
“Cô đừng nói năng hoang đường! Bố tôi không bao giờ như vậy cả!” Một chàng trai trẻ đứng phắt dậy, hổ báo hô lớn.
“Bố? Vậy anh là Chi Tự Bá, giám đốc quản lý nhân sự đúng chứ? Tôi đã ghé qua và tìm hiểu các chi nhánh tại thành phố.
Tất cả đều cho biết rằng họ chỉ nhận được 8 triệu một tháng trong khi lương chuẩn là 16 triệu.
Hẳn là đã có người cắt xén và ăn chặn số tiền đó đúng không thưa anh? Vậy thì hãy giải thích cho tôi việc khi lương bổng của anh chỉ có thể được 45 triệu một tháng mà giờ anh đã có trên tay chiếc đồng hồ Hublot, giày của LV và ví của Gucci? Tất cả tính sơ qua cũng lên tới hàng tỷ.
Thoáng qua đều là hàng mới nhất của tháng trước.
Và trông chúng cũng có vẻ mới toanh.
Hơn nữa, lợi nhuận tháng vừa rồi, theo như tôi tính toán thì thất thoát khoảng 200 ngàn đô.
Anh có gì để chối cãi hay không?”
Minh Nguyệt nhìn kĩ gương mặt của hai người bọn họ đều cứng ngắc như khúc gỗ.
Xem ra cá đã cắn câu.
Tối hôm qua tuy bị Hàn vận động đến chết đi sống lại nhưng sáng hôm nay cô đã dành ra ít thời gian để tìm hiểu.
Đúng là một lựa chọn hoàn toàn đúng.
Jeww có tham ô nhũng nhiễu!
“Tôi cho các người thời gian một tuần để xử lý những gì còn xót lại và thôi việc.
Hoàn trả và đưa về đúng chỗ.
Đừng để đến tay tôi nhé.
Số tiền bồi thường cho Jeww là 600 ngàn đô.
Sau một tuần mà các người không hoàn đủ số tiền thì có thể lên toà cùng IB.”
Minh Nguyệt cũng không thương tiếc, buông lời cản cáo gay gắt.
“Còn những người còn lại.
Tôi biết các vị cũng có phần nào trong việc này.
Mọi người có thể ở lại để giúp tôi khôi phục Jeww trong 6 tháng tới.
Nhưng cũng có thể thôi việc và bồi thường số tiền kha khá cho Jeww.
Tôi hi vọng mọi người chọn đúng thuyền cho mình.”
Nói xong, Minh Nguyệt xoay gót bước ra ngoài, đám người bên trong liền bàn tán tranh luận xôn xao.
“Cô là Nhan Minh Nguyệt sao? Tôi nhất định sẽ không tha cho cô!” Chi Tự Bá gầm gừ thét lên, ánh mắt căm phẫn nhìn cô.
Minh Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng giải quyết xong phần nổi.
Họ là người tham nhũng, thất thoát biết bao nhiêu tiền.
Nhưng tại sao trong tài liệu của bên IB lại luôn báo cáo đầy đủ và chính xác? Hầu như chỉ có phần lợi nhuận là không có.
Còn những phần khác đều rất ổn.
Xem ra phải diệt tận gốc rễ của sự việc này!
Minh Nguyệt lập tức phóng xe tới IB.
“Cho hỏi phòng quản lý tài vụ ở đâu ạ?”
“Tầng 20 bên tay trái.”
“Cảm ơn.”
Cô nhanh chóng đi lên gặp trưởng phòng quản lý tài vụ.
Là một tên béo háo sắc! Khuôn mặt lồ lộ vẻ dâm tà.
Ánh mắt nhuốm đầy dục vọng.
Cô mở cửa ra, cảnh nam trên nữ dưới đang quấn quít bên nhau hiện ra trước mắt.
Đại não cô nhảy số vun vút.
Cô đã hiểu tường tận mọi chuyện rồi.
Hoá ra gốc rễ lại nằm trong chính IB!
“Khụ! Tôi là Nhan Minh Nguyệt, tổng giám đốc kinh doanh của Jeww.”
Đôi nam nữ kia phớt lờ lời cô, tiếp tục ôm ấp nhau.
Minh Nguyệt giữ bình tĩnh.
Tiếp tục cất lời.
“Tôi tới đây để xem xét lại số liệu của Jeww.
Có vẻ họ đang tham nhũng số tiền rất lớn.”
Cô vừa dứt người, người phụ nữ phía dưới liền giật thót, ánh mắt hoảng hồn, khuôn mặt tái xanh đi.
Đúng người rồi!
Gã béo kia đứng thẳng dậy chỉnh trang y phục.
Châm một điếu thuốc xì gà phì phèo nhả khói.
“Cho hỏi Nhan tổng tới đây xem xét gì? Jeww luôn hoạt động tốt, số liệu chính xác không có sai sót.
Sao cô lại cho rằng có tham nhũng?”
“Thế nhưng Chi Tự Khẩm và Chi Tự Bá đã khai hết tất cả.
Hơn nữa họ còn khai hai người đã bao che cho mọi việc, sửa lại sổ sách trước khi giao nộp cho IB.
Tôi đang thắc mắc ông đang nói dối điều gì?” Minh Nguyệt khẽ nheo mắt dò hỏi.
“Không bao giờ có chuyện đó!” Người phụ nữ bên cạnh gào lên.
Lời nói dối non nớt!
“Chi Tự Khẩm và Chi Tự Bá đều đã thú nhận.
Họ đang chuẩn bị thôi việc và bồi thường số tiền khổng lồ cho Jeww.
Tôi cũng đã báo cáo việc này lại cho Dương tổng.
Thật không ngờ có người dám làm lại số liệu trước khi đưa lên cấp trên đấy.”
“Chi Gia Ái cô xem cô làm ra cái gì đây? Ba cô và anh cô cũng thật tốt! Bán đứng cả con gái! Nếu không phải cô dâng hiến cho tôi thì tôi sẽ không bao giờ làm sai số liệu và sổ sách đâu! Con điếm này!” Gã béo kia gào lên điên tiết.
Chi Gia Ái sợ sệt đến rung người, ngã khuỵa xuống.
Minh Nguyệt nở nụ cười ranh mãnh, tắt máy ghi âm đi.
“Tệ thật đấy.
Đúng là họ đã không thể bào chữa cho những gì tôi đã nói nhưng chí ít họ vẫn chưa khai ra các người.
Chính các người tự cắn nhau thôi!”
Minh Nguyệt vừa dứt lời thì quay gót đi ra ngoài.
Chi Gia Ái suy sụp trào nước mắt, gã béo kia thì điên loạn đập phá mọi thứ.
Cuối cùng thì gốc rễ cũng đã được cắt bỏ.
Giờ thì cô phải sắp xếp lại toàn bộ bộ máy công ty.
Sẽ là một cuộc đưa dài.
Mọi việc cô làm đều nằm trong dự tính.
Một mẻ cá lớn! Cô nhanh chóng tới gặp Dương Bắc Minh để hoàn thành nốt phần cuối cùng.
“Dương tổng, giám đốc kinh doanh của Jeww muốn gặp ngài.”
“Cho cô ấy vào.”
Minh Nguyệt bước vào đầy tự tin, tiến tới đặt trên bàn máy ghi âm.
“Đầy là bằng chứng mà trưởng phòng tài vụ của IB và Chi Tự Bá, Chi Tự Khẩm tham ô nhũng nhiễu, thất thoát nhiều tiền của Jeww.
Tôi đưa anh bản ghi âm này, ắt anh sẽ có cách giải quyết riêng.”
Dương Bắc Minh không khỏi bất ngờ.
Một cô gái trẻ tuổi mà có thể giải quyết được mấu chốt trong vòng một ngày.
Ngay cả anh cũng không thể ngờ được rằng sẽ có nội gián trong công ty.
Vậy mà Minh Nguyệt có thể tìm ra được nguyên nhân trong thời gian ngắn.
Cô đưa anh từ bất ngờ này đến bất ngờ khác.
Anh thật sự ấn tượng bởi năng lực của cô.
Ngay cả cách phán đoán và phong thái làm việc cũng vô cùng dứt khoát và chính xác.
Cô chính là kho báu vàng mà IB tìm thấy!