Ngày hôm sau, Minh Nguyệt giật mình tỉnh giấc, eo nhỏ truyền đến cơn co thắt nhè nhẹ xấu hổ.
Bên cạnh giường đã lạnh lẽo cô đơn.
Cô đưa thân nhỏ bước xuống giường, mùi thơm nức xộc vào cánh mũi cô.
Trên bàn ăn là bữa sáng nho nhỏ quen thuộc.
Tự khi nào mà anh trở thành người quan trọng nhất trong tim cô? Cô thật sự cảm thấy bản thân thật may mắn khi có anh bên cạnh.
Ngay cả những điều giản đơn nhất cũng khiến cô cảm động.
Ngón tay thon dài cầm chiếc nĩa bạc cắt miếng ốp lết bắt mắt, mùi trứng béo ngậy cùng hương thơm thoang thoảng của ngò tây.
Ổ bánh mì bơ sữa còn nóng hổi hấp dẫn thực giác.
Vị bánh ngon ngọt, giòn rụm tan trong miệng cô, mùi bơ tràn ngập khoang miệng, cô khẽ mỉm cười hạnh phúc.
Chỉ là bữa sáng đơn giản thân thuộc mà lại cho cô nhiều cảm xúc mạnh mẽ đến như vậy.
Cô bắt đầu nhớ anh rồi.
Dẫu cho anh có đứng bên cạnh thì trong tâm trí cô cũng đều là hình bóng nam tính của anh.
Cô thật sự cảm thấy sợ hãi nếu nghĩ đến sau này anh không còn bên cạnh mình.
Càng vì thế mà cô lại phải trở nên cứng cỏi, trưởng thành hơn bao giờ hết.
Vì muốn cùng anh trải qua sóng gió cuộc đời, cùng anh gánh vác những trọng trách to lớn.
Tình yêu này, cô nhất định sẽ gìn giữ.
Minh Nguyệt ăn xong bữa sáng, thay một bộ đồ thoải mái rồi buộc cao mái tóc đen dài, dưới ánh nắng ban mai, khuôn mặt cô ửng hồng như đoá hoa anh đào.
Cô dạo bước một vòng sân tập để tìm anh.
Nhưng lại chẳng thấy bóng dáng anh đâu.
“Chị dâu kiếm lão đại đúng không? Anh ấy đang tập bắn súng ở khu A.”
“A cảm ơn cậu nhé.” Minh Nguyệt vừa nghe thấy tiếng chị dâu kia, đáy lòng không khỏi thẹn thùng, bỗng dưng được mọi người tôn trọng như vậy cô cũng cảm thấy vui vẻ.
Tại khu A doanh trại.
Vương Hàn dáng người cao lớn, khí thế nam tính hừng hực, bắp tay anh săn lại to chắc.
Ánh mắt nheo chặt lại, ngón tay từ từ bóp cò súng.
Họng súng mạnh mẽ hướng về phía bia đạn trước, mùi thuốc súng nồng nặc, đạn bay như chớp phóng thẳng tới hồng tâm.
Anh là kẻ đứng đầu thế giới ngầm, từ lúc thiếu niên đã được cầm súng và luyện tập khắc nghiệt, chẳng mấy chốc mà anh có thể cứng cỏi, đanh thép bước chân vào hắc đạo.
Không chỉ với gia thế hùng hồn, mà kĩ năng và sức mạnh của anh cũng vô cùng uy nghi.
Trước giờ chưa kẻ nào trong hắc đạo mà không biết đến anh.
Tiếng danh lừng lẫy, tác phong làm việc cũng uy tín và có trách nhiệm.
Chính vì vậy mà Vương Hàn mới có thể xưng đế vương.
Vương Hàn đưa tay tháo kính bảo vệ và nút bịt tai, mái tóc rối rũ xuống trán anh.
Thoắt ẩn thoắt hiện giọt mồ hôi nhiễu xuống khuôn mặt anh tuấn.
Minh Nguyệt đứng ở phía xa chăm chú nhìn anh, phải nói là nhìn đến mê mệt.
Người đàn ông của cô khôi ngô như vậy, hoàn mỹ như vậy sao? Nhìn góc độ nào cũng đều là đẹp trai, đẹp trai và đẹp trai.
Cô thành đại sắc lang rồi! Lại thích ngắm anh đến vậy.
“Em còn định đứng đấy đờ người đến bao giờ? Bị anh hấp dẫn đến ngây người rồi sao?”
“Ừm.
Bị hấp dẫn đến ngây người rồi...” Minh Nguyệt nở nụ cười vô cùng xinh đẹp, ánh mắt toả sáng rực rỡ như biết cười.
Vương Hàn thấy cô khẳng định như vậy, trái tim ấm áp mãn nguyện, đáy lòng khai khái niềm hạnh phúc nho nhỏ.
Thấy cô cười tươi như vậy, anh cũng đủ toại nguyện rồi.
Để đánh đổi nụ cười ấy, anh sẽ bất chấp giá nào.
Miễn là người anh yêu được hạnh phúc.
Minh Nguyệt tiến lại gần anh, nhón người, nhẹ nhành đặt một nụ hôn lên môi anh, bàn tay tinh nghịch bóp mặt anh.
Anh khẽ nhếch môi, ánh mắt lập tức dụ hoặc nhìn cô, giọng nói cũng thêm vài phần châm chọc.
“Xem ra tối qua vẫn chưa đủ với phu nhân ư?”
“Hừ anh vận động liên tục như vậy, em mệt muốn chết!”
Minh Nguyệt đưa mắt lườm anh, ánh mắt sắc lẹm như muốn giết chết anh.
Quả thực cô vẫn không thể theo kịp tiết tấu của anh.
Mỗi lần anh muốn cô, đều là mạnh mẽ chiếm hữu, năm lần bảy lượt ra bên trong cô.
Nếu cô không nỉ non xin anh tha cho cô thì thật không biết anh muốn đến bao nhiêu lần nữa.
Chỉ mới nghĩ đến đây thôi, toàn thân cô đã khẽ run rẩy.
Ấy vậy mà cô lại tha thiết muốn anh chạm vào, muốn anh muốn cô...
Cô đưa đôi mắt xinh xắn nhìn qua chiếc bàn bên cạnh, bên trên là một vài khẩu súng cùng vài băng đạn.
Còn có một chiếc mắt kính bảo hộ.
Vương Hàn thấy cô nhìn vào khẩu súng kia liền biết được cô muốn gì.
“Em muốn học bắn súng sao?”
“Ừm.
Em muốn học để phòng vệ cho bản thân nếu như có chuyện.”
“Anh tuyệt đối sẽ không để em có chuyện.”
Vương Hàn vuốt nhẹ gò má hồng hào, ánh mắt dịu dàng trao cho cô.
Đúng, anh sẽ không để cô phải gặp chuyện gì tồi tệ nữa.
Người phụ nữ của anh tuyệt đối không thể gặp nguy hiểm.
Nếu cô thật sự xảy ra chuyện, anh chắc chắn sẽ không tha thứ cho bản thân mình.
“Nhưng biết dùng súng vẫn tốt hơn mà đúng không? Hơn nữa...em muốn...trở nên mạnh mẽ hơn để đứng bên cạnh anh...” Minh Nguyệt ngượng ngùng mở miệng, tay cô nắm chặt lấy tay anh, ánh mắt tha thiết nhìn anh.
Con ngươi anh khẽ lay động, trái tim anh đang thổn thức rộn ràng.
Chưa có nữ nhân nào nói vậy với anh cả.
Họ chỉ biết đến địa vị và tài sản của anh.
Chưa ai có thể suy nghĩ đến như vậy.
Cô là người duy nhất chân thành nghĩ đến mối quan hệ này, lời nói kia có lẽ là lời nói đẹp nhất anh từng nghe.
Đáy mắt anh hiện lên tầng sủng nịch, anh lập tức ôm chặt lấy cô, cứ yên tĩnh ôm cô vào lòng.
Minh Nguyệt nghe thấy rõ nhịp đập nam tính trong lồng ngực, trái tim đập như tiếng trống vỗ, mạnh mẽ và cứng rắn như con người anh.
Mùi hương quen thuộc tràn vào mũi cô, đem những yêu thương bùng cháy.
Cô vươn tay khẽ ôm lấy bờ ngực nóng ran của anh, giọng nhẹ nhàng cất lên như rót mật.
“Em muốn sau này có thể cùng anh chiến đấu, em không muốn trở thành gánh nặng đối với anh, càng không muốn trở nên vô dụng hay thậm chí việc không thể giúp đỡ cho anh lúc nguy hiểm.
Ngộ nhỡ nếu như thật sự có chuyện bất trắc, em sẽ trở thanh cánh tay phải của anh, cùng anh chia sẻ những khó khăn khác.
Vì em là vợ anh, bản thân em càng phải nỗ lực để xứng đang đứng bên cạnh người em yêu thương.
Anh dạy em nhé?”
“Tiểu Nguyệt...anh tuyệt đối sẽ bảo vệ em thật tốt.
Vương Hàn anh tuyệt sẽ trở thành vệ sĩ đắc lực nhất của phu nhân.
Và cũng sẽ là huấn luyện viên nghiêm khắc nhất.”
“Dạ vâng thưa ngài.” Minh Nguyệt vui vẻ cười híp mắt.
Minh Nguyệt đưa tay cầm lấy khẩu súng lục, ánh mắt tò mò nhìn sang anh.
Cô tuy IQ cao nhưng về phương diện này có vẻ ngu ngơ...
“Khẩu súng em đang cầm là khẩu P320 đã được tụi anh nâng cấp và phát triển, có thể nói đây là khẩu súng lục tốt nhất và mạnh nhất.
Trước hết em phải đeo kính bảo hộ, rồi anh sẽ dạy em.”
Minh Nguyệt ngoan ngoãn làm theo lời anh nói, cơ thể cứng ngắc cầm khẩu súng nhắm về phía bia đạn, lúc trước cô có xem qua một vài bộ phim rồi, cô đoán đây là tư thế cầm súng đúng.
Vương Hàn thấy cô vợ nhỏ toàn thân như đóng băng đứng tư thế kia liền muốn bật cười, nhưng anh phải nhịn, nếu anh mà cười thì tiểu Nguyệt sẽ xấu hổ mất.
Anh ho khan một cái, tay chống nạnh nghiêm túc.
“Em đứng như vậy chưa đúng, tay cũng sai rồi.”
“Vậy...anh dạy em đi chứ.” Minh Nguyệt hơi đỏ mặt cúi đầu xuống.
Vương Hàn tâm tư vô cùng tốt, tiến tới sát lại gần cô, hai cơ thể dán chặt vào nhau.
Anh ghé đầu cạnh cô, tay anh nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng chỉnh tư thế.
Ngón tay thon dài to lớn chạm vào tay nhỏ nhắn của cô.
Minh Nguyệt càng căng thẳng thuận theo cử chỉ của anh.
Sát bên tai cô là hơi thở đều đều đầy nam tính, trái tim cô khẽ rung động mạnh mẽ.
Cô khẽ liếc mắt nhìn anh, khuôn mặt điển trai đập vào tâm trí cô, cô lại bị anh cuốn hút rồi.
“Nếu em còn nhìn như vậy nữa thì anh sẽ phạt em đấy nhé!” Vương Hàn đem khuôn mặt khiêu khích nhìn cô.
Minh Nguyệt bị anh phát hiện, tâm tư rối như tơ vò, giọng lắp bắp trả lời.
“Em xin lỗi...”
“Em bóp cò thử đi, anh sẽ đỡ em.”
Minh Nguyệt đưa tay tới cò súng, cô hơi chần chừ một chút, một hồi lâu sau mới bóp cò.
Đạn bay nhanh, khiến cô mất phương hương ngã về phía sau, thật may có anh đỡ.
Khẩu súng này đúng là rất mạnh, người nghiệp dư như cô lần đầu sử dụng súng hoảng hồn sắp chết.
Tim cô đập thình thịnh như bom nổ, cô cuối cùng cũng dùng súng rồi.
“Lần đầu em làm rất tốt, cứ tập ngắm bắn sau này sẽ tốt hơn.
Em cứ bắn đi, anh sẽ quan sát.”
Minh Nguyệt khẽ gật đầu, cô nhắm thật kĩ, thật chậm, tay cô hơi run một chút, đầu óc căng thẳng đến cực độ.
Bỗng nhiên anh đặt tay lên đầu cô, chậm rãi nói.
“Tiểu Nguyệt, em đừng quá căng thẳng, cứ bình tĩnh mà bắn.”
Lời nói kia như tiếp sức cho cô, cô lấy lại tinh thần, ngắm một lần nữa rồi bóp cò thật mạnh.
Mùi thuốc súng sặc lên, khói trắng bốc lên từ họng súng.
Minh Nguyệt chần chừ nheo mắt nhìn tấm bia đạn.
Dù gì cũng là lần đầu tiên cô bắn mà không có sự giúp sức của anh, ắt hẳn phải bồn chồn rồi.
Là vòng 6.
Là vòng số 6.
Minh Nguyệt mừng rỡ nhìn anh, ánh mắt cao hứng như được quà.
“Em làm tốt lắm, có nên tính chuyện thưởng không? Tối nay anh thưởng cho em nhé?” Vương Hàn cười ranh mãnh, bàn tay không an phận mà vòng qua eo nhỏ, đặt lên mông cô.
Minh Nguyệt hừ lạnh.
“Hứ, em không cần phần thưởng đó, hôm qua anh muốn em đến như vậy, hôm nay phải cho em nghỉ!”
Nói xong Minh Nguyệt tiếp tục cầm súng lên luyện tập.
Vương Hàn ở phía sau cẩn thận quan sát cô.
Không hổ danh là tiểu Nguyệt của anh.
Tốc độ học tập cũng nhanh quá mức rồi.
Anh chỉ dạy cái gì cô liền ghi nhớ mà phát huy.
Động tác bắn cũng dần nhanh hơn, dứt khoát hơn, đạn bắn cũng vô cùng chuẩn xác, toàn từ vòng 6 trở lên.
Vương Hàn cũng có chút ngạc nhiên, vợ anh đúng là không thể xem thường được.
Minh Nguyệt nghiêm túc luyện tập liên tục 3 giờ đồng hồ, 3 tiếng chịu áp lực từ khẩu súng, phải gồng mình nhắm thật chuẩn, hơn nữa khẩu súng này cũng khá nặng.
Tay cô mỏi nhừ cả ra, eo nhỏ cũng đau nhói vô cùng.
Mỗi lần cô ngắm bắn đều chính xác, bách phát bách trúng, kĩ thuật cũng ngày càng tiến bộ.
Nhờ có anh mà cô cũng cải thiện được rất nhiều, đáy lòng cô cũng vui vẻ hơn.
Cô vừa kết thúc buổi huấn luyện thì cũng nhận ra xung quanh có rất nhiều người đến nhìn cô tập, mọi người đều đem con mắt tròn trịa nhìn cô mà kinh ngạc.
Cô cũng tự hỏi là có phải cô đã sai ở đâu không? Sao mọi người lại phản ứng như vậy.
Từ Nhiên từ trong đám đông kia chạy lại ôm cô, giọng nói trong trẻo nhí nhảnh vang lên.
“Chị dâu! Chị cũng quá đỉnh đi! Kĩ thuật của chị không tầm thường đâu.”
“Vậy tại sao mọi người lại đứng ngây người như vậy? Có phải chị sai ở đâu đúng không?”
“Không đâu! Tư thế hoàn hảo, kĩ thuật cũng hoàn hảo! Chị không biết rồi, khẩu súng lục chị vừa bắn được nâng cấp lên một đẳng cấp khác, độ khó kĩ năng cũng tăng lên, trong doanh trại này không phải ai cũng dùng được loại súng này.
Vậy mà chị có thể bắn tốt như vậy.
Thậm chí còn giảm được độ giật đáng kể nên mọi người mới có phản ứng như vậy.”
Từ Nhiên hào hứng nhìn cô, tuy biết khả năng của chị dâu là tuyệt đỉnh nhưng cô cũng không ngờ trong khoản thời gian ngắn như vậy mà chị dâu cô có thể sử dụng thuần thục khẩu súng kia.
Như vậy mới xứng đáng là phu nhân Vương gia chứ!
Đám người bên kia cũng hô hào vang dội.
“Chị dâu!!! Nhận em một lạy!”
“Sư phụ! Đồ đệ tìm kiếm người bao lâu nay!”
“Chị dâu ơii!!! Dạy em với!”
Tiếng ái mộ dữ dội càng làm cô thêm xấu hổ, Vương Hàn đứng ở bên cạnh cũng vô cùng hài lòng về tiểu yêu tinh này.
Cô đích thị chính là nữ chủ nhân của nơi này.
Nếu khôg phải là vợ anh thì có lẽ nhiều tổ chức tìm được cô và phái người bắt cô về để nuôi dưỡng mất.
Giang Luân từ trong đám người kia cũng bước tới, thân thể vẫn còn chưa hồi phục hoàn toàn, từ trên xuống dưới vẫn còn vài vết thương.
“A Hàn, em dâu cũng quá nổi trội rồi.
Nếu không phải là em dâu của tớ thì tớ đã đem em ấy về thành sát thủ!”
“Đừng có nói linh tinh.
Cẩn thận tớ đem cậu đi tham chiến đấy.”
“Tớ còn sợ sao?” Giang Luân hả hê khoác vai anh, hai người thân thiết như hai anh em ruột vậy.
Mọi người sau khi chứng kiến màn luyện tập đầy kì tích của Minh Nguyệt thì ai ai cũng sùng bái cô như nữ thần vậy, kết quả là trong mấy ngày trời cô nhận được biết bao đồ ăn cùng thư nặc danh.
Đồ ăn này đều là các anh lính tự tay làm, hương vị cũng rất ngon, thư nặc danh cũng đều là ngưỡng mộ và khen ngợi.
Một hai ngày đầu Vương Hàn còn tạm chấp nhận cho người phụ nữ của anh nhận quà từ đàn ông khác nhưng những ngày sau anh lại khó chịu ra mặt, đồ ăn đến đều không cho cô động vào, một là anh ăn hết hai là ném thẳng cho Giang Luân ăn.
Còn đống thư nặc danh đều được đem đi đốt sạch.
Cuối cùng Vương Hàn tức tối đến không chịu được nữa dù cho Minh Nguyệt có dỗ dành như thế nào, anh cũng quyết định phạt hết cả doanh trại phải bước vào kì huấn luyện đặc biệt mà Vương Hàn anh đã đặt ra, hơn nữa cũng phạt cả doanh trại lao động chân tay vô cùng cực nhọc.
Sau khi kì phạt kết thúc ai ai cũng sợ đến xanh mặt, đâm ra tuyệt vọng không đem đồ ăn và thư đến cho tiểu Nguyệt.
Minh Nguyệt mỗi ngày đều vô cùng chăm chỉ luyện tập, cô luôn lấy lý do là luyện tập để tốt cho sức khoẻ cùng với việc phòng vệ bản thân nên Vương Hàn cũng không hề nghi ngờ gì.
Cô cũng vô cùng rối não vì cũng sắp tới kì tuyển chọn, nếu cô đăng kí thì Vương Hàn sẽ biết chuyện và chắc chắn sẽ không cho cô tham gia.
Chính vì vậy mà cô đau đầu suy nghĩ kế để anh chấp nhận.
Từ Nhiên cũng vô cùng hợp tác để thành toàn cho chị dâu.
Nhưng đều là vô vọng.
Cuối cùng thì Minh Nguyệt cũng lấy hết can đảm để nói với anh.