Minh Nguyệt và Vương Hàn bước vào bàn, thư thả đặt lên bàn một túi chip lớn.
“Ngài Ưng đây liệu có muốn làm một vài ván với tôi không?”
Tên Ưng Linh Vân đang bận đếm tiền, thấy số chip kia mắt lập tức sáng lên.
“Cậu có chắc chắn chứ? Đừng để giống tên lúc nãy đấy.”
“Dealer, chia bài.” Vương Hàn ném 1 đồng chip 500$ ra.
Minh Nguyệt ở bên cạnh có chút lo lắng.
“A Hàn, liệu hắn có nhận ra chúng ta không?”
Dù đã hoá trang nhìn khác với bình thường nhưng không thể loại trừ khả năng tên kia tinh ý nhận ra hai người.
Nếu thật sự lộ thân phận tại đây thì mọi chuyện cũng sẽ hỏng bét mất.
“Em yên tâm đi, gã đần này không giỏi như em tưởng đâu.
Hơn nữa cả em và anh đều nhìn rất khác.” Vương Hàn vươn tay nghịch những lọn tóc mềm mại của cô.
Dealer chia bài và dàn bài ra, tên Ưng Linh Vân kia đã cười khoái chí, nụ cười man rợ ghê người.
Minh Nguyệt nhìn chưa hiểu luận chơi cho lắm lân la ghé tai anh.
“A Hàn…em thật sự không hiểu gì cả.”
“Nhìn anh chơi vài ván thì sẽ hiểu thôi.”
Tên kia thấy bài đẹp, tay cầm rất nhiều chip tố, tính sương sương qua cũng phải hơn 1000$.
Vương Hàn cũng theo.
Nhưng kết quả lại để thua.
Những ván sau cũng đều như vậy, Vương Hàn không chỉ cược lớn mà còn để thua rất đậm.
Tiểu Nguyệt ngồi bên cạnh cũng dần hiểu ra quy luật chơi.
Thấy hơn chục ngàn đô bay mất chỉ trong vài ván bài khiến cô có chút hoang mang đau đầu.
So với việc mua sắm thường ngày thì tiền đánh bạc này còn kinh khủng hơn rất nhiều.
Dựa vào mấy lá bài để làm giàu đúng là khó nhằn.
Hơn nữa còn phải nhờ vào may mắn.
Minh Nguyệt bấm bụng ngồi cạnh anh, lòng cũng như kiến cắn.
Dù chồng của cô có giàu đến mấy thì thấy tiền cứ không cánh mà bay như vậy cô có chút nôn nóng chứ.
“A Hàn, không phải anh cố tình để thua chứ? Mấy chục ngàn đô rồi đó.”
A Hàn thấy cô vợ bên cạnh biểu cảm xem cũng quá phong phú đi.
Lúc xanh lúc tím.
Biết là cô dù có thông minh nhưng nhìn lại thì lại cảm thấy có chút ngốc?
“Chồng em là một đại gia giàu nức vách đó.”
“Đúng là anh cố tình thua rồi.
Hừ, thà để tiền này đi ăn còn thích hơn.”
“Cứ để hắn vui vẻ tự mãn một lúc đi.
Chưa đến lúc bắt đầu.”
Sau một vài ván thấy vừa ý mình, Ưng Linh Vân bắt đầu để ý đến túi chip ban nãy đã vơi đi gần hết.
Trong bụng rộn ràng hoa lá giở giọng khiêu khích.
“Này cậu trai trẻ.
Có vẻ cậu là người mới đến chơi nên không biết tôi.
Ở đất Hồng Kông này, tất cả casino đều phải nể mặt tôi đấy.
Nếu cậu sợ mất tiền thì tôi khuyên cậu nên dừng lại đi.”
Bởi vì nếu cậu không dừng thì tôi sẽ lại chơi trò cũ của mình vậy.
Gã Linh Vân kia hứng khởi khích tướng.
Trò tủ của ông lại kiếm về cho ông kha khá đây.
“Ngài Ưng thật khéo đùa.
Tôi không tin vận xui cứ mãi bám theo mình mãi vậy.” Vương Hàn khẽ nhún vai.
“Hahahaha.
Vậy thì được thôi.
Nếu có thua thì đừng chạy về khóc nhé.
Dealer, chia bài đi.”
Ưng Linh Vân bắt được mẻ cá lớn, nâng ly rượu uống một hơi cạn sạch, nụ cười ranh mãnh, gian xảo lại hiện lên.
Nhóc con cong hôi sữa, lần này tôi sẽ lấy cái gì của cậu đây.
Cầm bài trên tay, Vương Hàn cũng lẳng lặng nâng khoé môi thật nhẹ.
“Tiểu Nguyệt, ván này em chơi đi.”
“Em á? Thật sao?”
“Ừm, chín mùi rồi.”
Minh Nguyệt vẫn lơ ngơ chưa hiểu chuyện gì nhưng việc đưa bài cho cô hẳn anh cũng đã toan tính chuyện gì.
Nãy giờ cô tâm trung cao độ quan sát hết thảy những ván bài trước.
Ngay cả người chia bài dealer cũng không thoát khỏi tầm nhìn của cô.
Tiểu Nguyệt cũng nhìn ra hết những rủi ro và mưu mẹo của nơi này.
Từ đó tính ra xác xuất lớn nhất có thể thắng.
Hai lá bài được đặt ngay ngắn trên bàn, Minh Nguyệt hồi hộp chờ người chia bài.
Trên tay cô là 2 lá đồng chất.
Còn trên bàn cũng 2 lá đồng chất.
Vậy cơ hội thắng càng cao lên.
Minh Nguyệt bây giờ có chút tự tin.
Lượt bài thứ nhất, không có lá bài cô cần tìm thế nhưng bên Ưng Linh Vân lại có vẻ khoái trí.
“Ưng Linh Vân tôi all in!” Nói xong hắn bỏ toàn bộ số chip của hắn có trên bàn, đẩy về phía giữa.
Ánh mắt gian trá mưu tính xấu xa.
Xung quanh cũng bắt đầu dấy lên ồn ào.
“Hắn ta lại làm chiêu đó đấy.”
“Lại giở trò cũ.”
“Không biết bao nhiêu người sập bẫy rồi.
Đúng là bỉ ổi.”
Vương Hàn vẫn thản nhiên.
Chiêu trò của ông ta anh cũng nhìn ra cả rồi.
Trước đó anh cũng đã cho người điều tra.
Việc ông ta làm chỉ như múa rìu qua mắt thợ.
So với chuyện gài bẫy này thì anh còn hơn ông ta chán.
“Sao cậu trai trẻ ? Có vẻ cậu không đủ chip? Luật ở đây là không thể bỏ chơi khi chỉ có 2 người chơi như bây giờ đâu.”
“Đây là toàn bộ số chip còn lại của tôi rồi.” Vương Hàn lạnh lùng trả lời.
“Vậy thì nợ đi nhỉ? Nhưng số tiền là khá lớn đấy.
Vài triệu đô thì phải cần hiện vật để thế chấp đấy.” Ưng Linh Vân vẫn tiếp tục điệu cười khà khà đầy tinh ranh như thể mọi chuyện đã vào tròng vậy.
“Hmmm để Linh Vân tôi xem nào, cậu có gì đáng quý nhỉ? Cô gái bên cạnh cậu thì sao? Cô ta là một mỹ nhân đấy.” Gã chép miệng tấm tắc khen.
Vương Hàn lúc này lập tức thay đổi sắc mặt, anh thật không ngờ tên điên này lại để mắt đến tiểu Nguyệt, trong lòng lửa giận ngùn ngụt.
Khí thế anh trở nên lạnh lẽo đến đáng sợ.
Như thể có thể giết gã kia ngay tại chỗ.
Minh Nguyệt ở bên cạnh nghe được lời kia càng sửng sốt.
Thậm chí còn ghê tởm nhìn tên già trung niên đang đắc chí.
Cô bực mình muốn tới đấm cho hắn túi bụi nhưng lại càng không thể.
Hoá ra đây là “trò cũ” mà mọi người xung quanh bàn tán rôm rả nãy giờ.
Nhìn sang Vương Hàn đang nén cơn giận, cô đặt tay lên giữ anh bình tĩnh lại.
“A Hàn, sau này chúng ta giết hắn sau.”
“Gã đó không sống sót để xuống du thuyền đâu.” Vương Hàn nghiến răng ken két.
Đụng tới vợ anh thì có đầu thai cũng không hết tội.
“Vậy để em dạy tên này một bài học nhé.
Dù gì hắn cũng chết nên hôm nay anh cứ để hắn làm rồ làm điên đi.” Cô hôn nhẹ lên má anh rồi vui vẻ cười.
“Này cô em, đó là nụ hôn từ biệt sao hahaha.”
“Ngài Ưng đúng là vui tính.
Chúng tôi đồng ý vụ cược này.
Nếu ông thắng ván này, ông có thể đem tôi đi.
Còn ngược lại thì sao?”
“Chẳng phải cô được toàn bộ số tiền này sao? Số tiền này lên đến vài triệu đô đấy cô gái.”
“Tôi không có hứng thú với tiền lắm.
Tôi thích cái gì tươi sống hơn.
Vậy thì cánh tay của ông thì sao nhỉ?”
“Hahaha.
Được thôi, đúng là một ván cược thú vị.
Đặt toàn bộ sinh mạng vào một ván bài.” Ưng Linh Vân cười đến điên người, ông đã nắm chắc phần thắng rồi.
Cánh tay này sao có thể dễ dàng bay mất chứ.
“Dealer, tiếp tục ván bài.”
Thời khắc quyết định cuối cùng cũng đến.
Minh Nguyệt tuy đã có tính toán nhưng xác xuất không thể là 100% nên cô có chút căng thẳng.
Thấy Ưng Linh Vân ung dung nhàn rỗi càng thấy tức trong lòng.
Dám đem cô làm đồ vật, Vương Hàn giết anh ông chết! Đồ ngu!
Tiểu Nguyệt tựa đầu vào Vương Hàn, quả thực không dám nhìn bài.
A Hàn ở bên cạnh nắm chặt lấy tay cô, hoàn toàn tin tưởng vào lựa chọn của cô.
Cho dù nếu có thua, anh cũng sẽ lập tức giết chết gã kia.
Lá bài cuối được bỏ xuống, Ưng Linh Vân đứng phắt dậy, mặt mày hớn hở hô lớn.
“Là sảnh! Là sảnh! Nào cô em, mau lại đây đi.” Hắn vung tay hốt bạc vì biết nếu được bài lớn hơn là rất khó.
Hoàn toàn không thể may mắn như vậy.
Vương Hàn khuôn mặt lạnh như băng xem tên hề kia diễn trò, một chút cũng không vừa mắt.
Anh đứng dậy dùng sức cầm chặt lấy vai Linh Vân.
Ánh mắt sắc bén nguy hiểm như lưỡi dao.
“Ưng Linh Vân, chúng tôi còn chưa lật bài mà.”
“Của tao là sảnh! Còn chưa đủ thắng sao?” Gã nhăn mặt gào ầm lên vì đau đớn.
Minh Nguyệt nở nụ cười tựa thiên thần, tay cô nhẹ nhàng lật những lá bài lên.
Là thùng! 5 lá bài đồng chất!
Ưng Linh Vân ngã khuỵa xuống, mặt tái mét như không còn một giọt máu, mồ hôi tuôn như suối.
“Không thể nào, không thể nào! T..tao…tao thua rồi sao? Không!!” Ưng Linh Vân sờ lấy tay mình, đôi mắt sợ sệt ngước nhìn.
“Tiểu thư, cô chỉ là nói giỡn thôi đúng không?…”
Minh Nguyệt không nói một lời nào, cho người đem tới một con dao.
“Một lời đã định, không thể rút lại.” Ánh mắt cô lạnh lùng liếc nhìn gã kia đang điên khùng.
Khuôn mặt cô không chút thay đổi cầm lấy con dao.
“Tôi van xin cô…Van xin ngài.
Đừng lấy tay tôi.
Tôi…tôi sẽ cho toàn bộ số tiền tôi có.
Tôi sẽ làm trâu làm ngựa cho cô mà…”
Minh Nguyệt không chần chừ, phóng con dao tới chỗ mà mắt đã đánh dấu.
Con dao lao đi như gió, chớp mắt một cái đã sượt qua tay của Ưng Linh Vân, lộ ra hình xăm rõ nét.
Vết máu ứa ra đỏ thẫm một mảng.
“Aaaaa!!!!” Linh Vân đau đớn ngã uỵch.
Minh Nguyệt cầm tiếp một con dao đưa cho Vương Hàn.
“Đến lượt anh đấy, đừng giết hắn, ngày mai hẵng xử hắn sau.”
A Hàn cầm lấy con dao, thậm chí còn không phải nhìn, một phát đã găm sâu ngay bắp tay ông ta.
Ưng Linh Vân đau đến thấu xương, rên rỉ kêu cứu, máu không ngừng chảy, ông sắp ngất đi.
Vương Hàn tiến tới đạp vào bụng ông ta, giọng nói vô cùng có sức uy hiếp.
“Là vợ tôi nhân từ.
Nên tạm tha cho ông một cái mạng.
Sống nốt cho tử tế vào.
Tận hưởng đi.”
Nói rồi cô và anh rời khỏi sòng bạc đó trước con mắt của hàng trăm người.
Đêm hôm đó đã dấy lên tin tức nhanh chóng.
Một đôi vợ chồng không rõ danh tính đã náo loạn một phen tại casino.