Vừa vào tháng 12, học sinh các lớp của trường Trung học số 1 đã bắt đầu lên kế hoạch biểu diễn tiết mục năm mới.
Lớp nào cũng phải có một tiết mục, từ ba mươi mấy tiết mục này, chọn ra mười tiết phục để tham gia biểu diễn vào Tết Nguyên Đán.
Lớp số 10 có thành tích học tập kém nên thành tích hoạt động văn thể tương đối nổi bật, năm trước là bài múa cho Trịnh An Ni sắp xếp, năm nay ủy viên văn nghệ vừa thông báo, mấy người đã tụ tập quanh Trịnh An Ni: "Năm nay chúng ta nhất định phải được hạng nhất!"
Giống như Xuân Vãn (chương trình năm mới trên CCTV của TQ), năm nào cũng sẽ chọn ra một tiết mục được người xem yêu thích nhất, năm trước bài múa của lớp số 10 ít hơn mấy chục phiếu, xếp thứ hai, thua lớp số 7 năm thứ 2.
Năm nay bọn họ dồ hết sức, trước một tháng đã bắt đầu tập luyện, tập diễn một đoạn múa dân tộc.
Nhưng đến lúc công bố tiết mục, họ mới biết lớp số 7 năm nay cũng đăng ký múa dân tộc, đăng ký còn sớm hơn bọn họ, đến bài nhạc cũng giống nhau.
Trịnh An Ni choáng váng, vội vàng chạy tới phòng tập múa xem thế nào, không chỉ có điệu múa giống nhau mà còn múa tốt hơn bọn họ.
Thẩm Lệ Na nghiến răng nghiến lợi: "Tống Tinh cố ý đây mà, năm trước chúng ta bảo năm nay sẽ múa dân tộc, bọn họ cũng múa dân tộc luôn."
Đợi đến lúc Thẩm Lệ Na đi hỏi thăm một lượt quay về lại càng tức giận, Tống Tinh tới Học viện múa, mời một cô giáo dàn dựng điệu múa cho bọn họ, còn thuê nguyên bộ đồ múa, mấy cô gái mặc váy dài của dân tộc Thái, gợi ra đường cong cơ thể, đội mũ có rèm, âm nhạc tươi sáng vừa vang lên, các cô sẽ lần lượt lên sân khấu.
Động tác đơn giản, chỉ cần luyện cho đồng đều, lại dùng mũ có rèm làm đạo cụ, mỗi khi âm nhạc dừng là lại thể hiện một dáng khác nhau, không cần thi đã biết thua rồi.
Năm trước, nữ sinh hai lớp đã tranh cãi không biết bao nhiêu lần vì chuyện chiếm phòng tập múa, giờ đi tìm lớp số 7 tranh cãi, Tống Tinh mỉm cười: "Nếu các cậu đăng ký sớm hơn một chút thì chẳng phải là không sao rồi à."
Mấy người Trịnh An Ni tập luyện vất vả lâu như thế, đến lên sân khấu cũng không được lên: "Bọn họ cố ý đây mà, chúng ta bật nhạc bật đi bật lại như thế, bọn họ có thể không nghe thấy chắc?"
Đến lúc ảnh Tống Tinh mặc chiếc váy của dân tộc Thái, cầm mũ có rèm trở thành đề tài hot trên diễn đàn trường, Trịnh An Ni đã tức điên, lôi cả nhóm nữ sinh tới tranh cãi.
Sau một đợt giật tóc túm áo, cô giáo mắng bọn họ một trận, bảo bản thân bọn họ không đăng ký tiết mục sớm, đăng ký sau phải đổi sang tiết mục khác.
Mấy cô gái ngồi trong phòng học thở dài, A Kiều đi từ ngoài vào, trên tay còn treo một chiếc túi nilon, trong túi là đủ loại đồ ăn vặt.
Trịnh An Ni vừa nhìn thấy cô, mắt đã sáng rỡ.
Lúc Trần Kiều chưa tới đây, Tống Tinh là người cạnh tranh tích cực cho danh hiệu giáo hoa.
Trần Kiều tới rồi, xin lỗi nhé, không có người cạnh tranh.
Thành tích học tập tốt, vẻ ngoài xinh đẹp, tính cách lạnh lùng, nhà có tiền, một người có đủ mọi yếu tố.
Trịnh An Ni đánh bạo, giữ cô lại: "Trần...!Trần Kiều."
A Kiều lười nhác liếc mắt nhìn cô nàng một cái, nhét vào tay cô nàng một chiếc kẹo, vòng qua cô nàng định đi vào trong, Trịnh An Ni đi theo sau, hỏi cô: "Cậu...!Cậu biết múa không?"
Những người bỏ phiếu cho Tống Tinh hơn một nửa là nam sinh, nếu Trần Kiều lên sân khấu múa thì gần như không có vấn đề gì nữa rồi.
A Kiều lắc đầu: "Không biết."
Mấy cô gái nhìn cô, đầy vẻ không tin nổi, nhìn bề ngoài cô có vẻ là người biết múa, tuy biểu cảm vô cùng kiêu ngạo nhưng dáng rất đẹp, thoạt nhìn giống như một con thiên nga cao quý, Thẩm Lệ Na còn lén học dáng đi của cô nữa.
Bọn họ đều tưởng rằng Trần Kiều nhất định biết múa ba lê, hơn nữa còn múa rất tốt là đằng khác.
"Nhưng tôi biết đánh đàn."
Mắt Trịnh An Ni càng sáng rực, độc tấu dương cầm cũng tốt mà, để Trần Kiều mặc chiếc váy dài trắng tinh, đeo cánh thiên sứ, ngồi đánh một đoạn nhạc piano, kiểu như《 Lời nguyện cầu của thiếu nữ 》 (Maiden's Prayer) gì đó ấy.
Mọi người cũng mặc váy lụa giống thế, đi ra quay vài vòng xung quanh cô, cuối cùng đưa cô tới tung tâm sân khấu, lại làm hiệu ứng lung linh mộng ảo bong bóng bay bay, hoàn hảo!
Trong lòng Trịnh An Ni đã bắt đầu lên kịch bản cho bài múa này, Thẩm Lệ Na cũng nhanh chóng mượn được chìa khóa phòng nhạc cụ, mọi người kéo A Kiều tới, muốn nghe cô đàn một đoạn.
A Kiều chọc chọc phím đàn đen trắng, hỏi: "Đây là cái gì?"
"Chẳng phải cậu bảo biết đánh đàn à?" Không phải là nói hươu nói vượn đấy chứ.
"Đây là thứ đài gì chứ." A Kiều chỉ ảnh nhạc cụ treo trên tường: "Đây mới là đàn."
Mấy cô gái nhìn theo ánh mắt cô, thấy một tấm ảnh, trên đó là một chiếc đàn mà bọn họ không biết.
Trịnh An Ni cũng châu đầu vào, hai chữ này cô nàng biết, trong sách ngữ văn đã ghi: "Không Hầu".
[1]
[1] Một loại đàn cổ của TQ, dạng giống đàn harp (đàn hạc) của phương Tây.
Loại đàn này thất truyền dưới triều Minh nhưng được phục chế vào thế kỷ 20.
Hình minh họa ở cuối chương.
...
Mọi người đồng loạt mình về phía A Kiều, Trịnh An Ni đặt tay trước ngực: "Bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh."
Đại ca ơi, hình tượng của chị vĩnh viễn không thay đổi.
Lớp số mười đăng ký tiết mục mới, chỉ ghi mấy mấy chữ "Điệu múa cổ", lớp số 7 cử người thám thính cả buổi cũng không hỏi thăm ra được chữ nào, ngay cả lúc diễn tập cũng không có ai được xem.
Hai tuần trước ngày tuyển chọn tiết mục, các cô gái của lớp số 7 vẫn đang suy đoán xem rốt cuộc lớp số 10 định múa điệu gì, thời gian gấp thế này, có khi đến tiết mục mới còn chưa lên kế hoạch kịp, căn bản không thể được chọn.
Đến ngày lựa chọn tiết mục, Trịnh An Ni chuyển tiết mục của bọn họ xuống cuối danh sách, đảm bảo không để cho bất cứ ai xem.
Mãi đến buổi biểu diễn Nguyên Đán hôm đó.
Các tiết mục kịch đa phần là bắt trước, đọc thơ đọc vè cũng vẫn là những người từng dự thi năm trước, năm thứ ba cơ bản không tham gia, đến ngồi dưới cũng chẳng được ngơi nghỉ là mấy.
Tiết mục của lớp số 7 lên sân khấu trước, mười mấy cô gái mặc váy dài của dân tộc tái, trên màn hình hiện lên một mảnh rừng trúc xanh rì, còn tạo mấy giả cảnh, có tiếng nước chảy đan xen trong tiếng nhạc mềm mại uyển chuyển.
Lớp số 10 đợi lên sân khấu, cử "quân tiên phong" đi do thám "tình hình địch", quay lại bài múa của bọn họ.
Trịnh An Ni nhìn thoáng qua, miễn cưỡng khen ngợi: "Cũng là khá hơn bài múa trước đây của chúng ta một tẹo."
Nhưng mà nhất định không so được với bài múa bây giờ.
Bài múa của lớp số 10 được đặt ở cuối cùng, mọi người ai cũng đã mệt cả, xem biểu diễn cũng không tập trung tinh thần như ban đầu nữa, người thì chơi game, người thì ăn đồ ăn vặt, danh sách tiết mục trên tay cũng sắp kết thúc đến nơi rồi.
Trên sân khấu cũng vang lên một tiếng "Đông", sau đó là tiếng trống vang lên, tiếp nữa là tiếng vũ khí.
Cách màn sân khấu cũng có thể nghe thấy tiếng chiến tranh khói lửa.
Trịnh An Ni cũng thuê một thầy dạy múa, mọi người dùng hết tiền mừng tuổi, trong hai tuần cho ra một tiết mục múa như vậy, gần như huy động cả lớp.
Không phải muốn đồng đều sang, bọn họ sẽ làm lớn một phen.
Đến lúc tấm màn sân khấu được từ từ kéo ra, các bạn nam của lớp số 10 cầm thương dài đứng xếp hàng, mua thương thành mấy động tác giết địch, không khí cả hội trường lập tức sôi sục.
Nửa đầu bài múa toàn là màn biểu diễn của nam sinh, động tác đơn giản nhưng tràn ngập chí khí nam nhi cứng rắn.
Tiếng nhạc chợt dừng lại, đội binh lính lui về phía sau sân khấu, mấy người Trịnh An Ni mặc khúc vạt (Đồ thời Hán, có chú thích ở cuối chương), tay cầm quạt cong bằng lông khổng tước, phía sau là bốn người mặc đồ binh sĩ, bọn họ khênh một bục gỗ, bước từng bước một, khiến người khác phải tập trung toàn bộ ánh mắt lên đài cao.
Tiếng nhạc ngừng lại một chút, bục gỗ đã tới trung tâm sân khấu nhưng trên đó vẫn không một bóng người.
Động tác của toàn bộ các diễn viên cũng ngừng lại theo, toàn bộ hội trường lặng ngắt như tờ.
Đột nhiên có tiếng đàn vang lên, truyền tới từ phía trên sân khấu, khán giả đồng loạt ngẩng đầu tìm kiếm nơi phát ra tiếng nhạc, họ nhìn thấy một thiếu nữ mặc khúc vạt màu đỏ thâm ngồi lơ lửng phía trên sân khấu, trên một bàn treo dây.
Trong tay cô ôm một chiếc đàn, tiếng nhạc phát ra từ cây đàn đó.
Vốn tưởng bàn treo dây sẽ từ từ hạ xuống, đưa thiếu nữ xuống đài cao, sau đó cô sẽ nhảy một điệu múa.
Mặt thiếu nữ không biểu hiện cảm xúc gì, dường như là cô kiêu ngạo nhìn lướt qua khán giả dưới sân khấu, phi thân nhảy xuống, gió nhẹ nhàng thổi tung bộ đồ cô đang mặc, trâm cài trên đầu sáng lấp lánh dưới ánh đèn.
Cả hội trường ồ lên hết đợt này đến đợt khác, ai cũng mở to mắt ra nhìn màn biểu diễn múa này, đoán xem tiếp theo cô định làm gì.
A Kiều nhẹ nhàng nhảu xuống sân khấu, đưa lưng về phía khán giả, từ từ xoay người, nửa ngồi nửa quỳ xuống, lại tiếp tục đánh chiếc đàn trong tay một lần nữa.
Đến chiếc đàn trong tay cô mọi người cũng chưa nhìn thấy bao giờ, trạm rồng sơn vàng, những sợi tơ rực rỡ rũ xuống váy, ngón tay vừa chuyển động đã truyền ra tiếng đàn vang vọng.
Lúc A Kiều đánh đàn, các bạn nữ đưa quạt cho các bạn nam mang xuống dưới sân khấu, đứng nhảy múa trước đài cao, chỉ là mấy động tác phất tay áo đơn giản, mỗi nhịp thay đổi, màn hình phía sau sẽ chiếu đến một bức tranh múa cổ.
Bài biểu diễn kết thúc, toàn hội trường vang lên tiếng vỗ tay mãi không dứt.
Mấy người Tống Tinh giờ mới hoàn hồn: "Sao thế được, sâu khấu kia căn bản không trèo lên được!" Huống hồ còn phải treo một chiếc bàn dây có thể chịu được sức nặng của một người.
Nhưng chẳng ai nghe bọn họ nói hết, Tống Tinh lập tức đi tìm người phụ trách sân khấu, người phụ trách sân khâu ngơ ngác, vẫn còn chưa hoàn hồn, Tống Tinh có nói với anh ta thế nào, anh ta cũng chẳng nghe thấy.
A Kiều dùng một chút kỹ xảo nho nhỏ, vốn cô phải được người khác khiêng đi, nhưng cô cảm thấy không hay, động tay động chân một chút.
Mấy người Trịnh An Ni, Thẩm Lệ Na thở hào hển vây quanh A Kiều, bọn họ cũng không ngờ sẽ tạo ra hiệu quả tốt như thể, vui đến mức muốn nhảy lên, A Kiều vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng như cũ, đưa mắt nhìn họ đầy vẻ ghét bỏ.
"Đừng chạm vào tôi." Cô đưa tay đẩy mặt Trịnh An Ni ra.
Nhưng làm gì có ai sợ cô nữa, Trịnh An Ni còn ôm cô một cái: "Cậu giỏi quá, cậu trâu bò thật đấy!"
Chủ đề trên diễn đàn nổi lên ầm ầm, vốn mọi người vẫn đang bàn luận xem tiết mục nào hay, bài múa của lớp số 10 vừa diễn xong, tất cả lại ào ào cả lên, bên cạnh sân khấu có học sinh chuyên phụ trách ảnh chụp, ảnh gần như toàn tập trung vào A Kiều.
Tiết mục vừa kết thúc, trên diễn đàn đã có mười mấy chủ đề mới, chuyên dùng để đăng ảnh, dáng điệu A Kiều mặc bộ đồ múa đỏ thẫm, ôm đàn Không Hầu thiếp vàng, mặt mày lạnh băng đánh đàn không chỉ hạ dụng nam sinh trường Trung học số 1 trong nháy mắt mà còn khiến rất nhiều nữ sinh đổ nghiêng đổ ngả.
Nam nữ gì cũng chấp tất.
Trịnh An Ni nói: "Để tớ, để tớ làm album cho, đến lúc đó lớp chúng ta mỗi người một quyển!"
Cho cái đám ăn cắp ý tưởng tiết mục ở lớp số 7 kia tức chết đi!
Lúc bình chọn, bài múa của lớp số 10 đương nhiên đứng đầu, so với nó, những tiết mục khác đều trở nên nhạt nhẽo.
Cô giáo dạy nghệ thuật đánh ra rất cao tiết mục này, đã có tĩnh lại có động, đã có sự mạnh mẽ cứng rắn của các bạn nam lại có sự mềm mại đẹp đẽ của các bạn nữ, quan trọng nhất là tiếp mục này huy động cả lớp, còn thể hiện tinh thần tập thể!
Quan trọng hơn nữa là tiết mục này có tư tưởng phản đối chiến tranh.
Hoàn toàn xứng đáng hạng nhất!
...
Ban đầu, mấy người Trịnh An Ni chỉ nghĩ tiết mục này phải làm thế nào cho hoành tráng dữ dội, không ngờ thầy cô giáo lại nghĩ ra nhiều thứ như thế, không sao cả, dù sao bọn họ vẫn là hạng nhất!
Không phải là hạng nhất về tiết mục múa, là hạng nhất chung cuộc, cô giáo trẻ họ Vương vui đến mức phát khóc, tự chi tiền túi mời toàn bộ học sinh ăn pizza.
Mọi người đang vui mừng khôn xiết, quyết định ăn bữa tất niên thì phát hiện chẳng thấy vai chính đâu nữa.
A Kiều lén trốn về nhà trước, cuối cùng Hạng Vân Độc đã được nghỉ, họ đã hẹn sẽ ở bên nhau lúc giao thừa.
Hạng Vân Độc bước vào nhà bèn thấy phòng khách không bật đèn.
Anh vừa định sờ sờ bật công tắc, ánh nến bốn góc tường đã sáng lên, A Kiều ngồi giữa phòng khách, ôm một chiếc đàn trong ngực, nhìn thẳng về phía anh, bắt đầu đánh đàn.
A Kiều tập luyện rất tiến bộ, tiếng đàn vừa vàng lên, bước chân Hạng Vân Độc đã trôi đi, cứ như thể đã trôi vào giữa đám mây, đi tới cung điện nhà Hán, cách một mặt hồ, cô đánh đàn cho anh nghe.
Anh đi qua chiếc cầu, về phía cung điện, tới bên cạnh cô, ngồi xuống đấy, ngắm nhìn cô.
Điệu nhạc kết thúc, A Kiều hất cằm lên, hỏi anh: "Hay không?" Không phải lúc nào cô cũng đánh đàn, không phải ai cũng có thể nghe cô đánh đàn.
Hạng Vân Độc nhìn cô, có lẽ là do ánh nến, ánh mắt anh như có lửa sáng bập bùng.
"Hay."
A Kiều cong môi lên, đặt đàn xuống một bên, lao vào lòng Hạng Vân Độc: "Thế thì em muốn hôn một cái."
Một trăm lần thì có chín mươi chín lần anh không đồng ý.
Nhưng hôm nay Hạng Vân Độc lại đồng ý, anh ôm A Kiều vào lòng, vỗ nhẹ lên tâm lưng mềm mại của cô, gần tới mức có thể nhìn thấy sương mù mênh mang trong đôi mắt cô, vẫn còn chưa hôn đâu mà cô đã có cảm giác hưởng thụ rồi.
Hạng Vân Độc cúi đầu, ngậm lấy một cánh môi của cô, nhẹ nhàng liếm mút, lưỡi còn chưa đi vào trong đã mau chóng tách ra.
Thấy anh mãi không tiến thêm một bước, A Kiều bực tức không chịu nổi, xoay người đè Hạng Vân Độc xuống đất, mạnh mẽ tuyên bố: "Hạng Vân Độc, anh cứ chờ đấy, sang năm mới thế nào em cũng phải lôi anh lên giường!".