A Kiều Hôm Nay Đầu Thai Không


Miệng A Kiều còn ngậm một cái đùi thỏ.
Cô còn chưa nuốt được miếng thịt nào đã nghe nói Khương Mật và Tùng Tĩnh mất tích.
Cô lập tức rút đùi thỏ ném ra ngoài, con chó vàng phía sau cô nhảy tung lên bắt lấy, quắp đùi thỏ ra ngoài cổng gặm.
Nam sinh thích Khương Mật vừa nghe nói Khương Mật mất tích, suýt chút nữa nhảy dựng lên hỏi bà chủ homestay: "Hai người bọn họ đã vậy rồi sao mà ra ngoài được?"
Cậu con trai này tên là Kha Hưu, cậu cuống đến mức mặt đỏ lên, Tạ Phi giữ chặt lấy cậu ta, khuyên cậu ta: "Đừng cuống, có thể họ chỉ đi lòng vòng một chút thôi, lát là về ngay ấy mà."
Hôm qua, lúc quay về, Tạ Phi còn ỉu xìu không phấn chấn, hôm nay thoạt nhìn mặt mũi đã hồng hào hơn hẳn, cậu ta vừa giữ chặt Kha Hựu, ôn tồn khuyên cậu vừa an ủi các bạn học khác: "Mọi người ăn cơm trước đi, sẽ không sao đâu."
A Kiều nhìn cậu ta.
Cậu ta cảm nhận được ánh mắt của A Kiều, còn cười với A Kiều, dùng giọng điệu để dỗ bé gái ra dỗ cô: "Không sao đâu, chị em sẽ không chạy mất đâu."
Thị trấn này có rất nhiều sườn dốc, lên trên xuống dưới đều phải leo trèo, cũng chỉ có khu vực trung tâm thị trấn này là tương đối bằng phẳng, có một phủ Trạng Nguyên, tòa nhà rất lớn, kiến trúc đẹp đẽ tinh xảo, mấy người bạn học đều đoán hai người họ tới chỗ đó chơi.
"Hình như Tùng Tĩnh từng nói định qua bên đó chụp ảnh, cũng không xa đây lắm, có lẽ là đi chụp ảnh rồi." Một cô gái đoán.
"Thôi cứ gọi điện cho bọn họ đi."
Bọn họ chia ra, gọi điện thoại cho Khương Mật và Tùng Tĩnh.

Tạ Phi là người đầu tiên gọi được, cậu ta cười hỏi: "Em và Khương Mật đang ở đâu vậy?"
Mọi người nghe giọng điệu đó liền đưa mắt nhìn nhau, hôm qua lúc ra ngoài còn chưa phải bạn trai bạn gái, hôm nay hai người đã thân mật như thế rồi.
Tạ Phi nói một lúc liền gác máy: "Hai người họ nói ở trong phòng chán không chịu nổi, ra ngoài một lúc, bảo chúng ta đừng lo."
Kha Hựu nghe vậy, nhờ bà chủ chỗ trọ gói giúp mấy chiếc bánh do chính tay bà ấy làm lại, bánh này rán lên thơm phức, xếp thành tầng, trên cùng cho rất nhiều hành, bánh rán vàng ươm, xanh biếc, nhìn đã biết là ngon rồi.
"Tớ đi đưa chút đồ ăn cho bọn họ, một mình Khương Mật cũng không lo hết việc được."
"Được tôi, tớ cũng đi cùng luôn." Tạ Phi cười khẽ, đi theo sau Kha Hựu.
Mấy sinh viên đợi bọn họ đi khuất liền bật cười: "Đúng là hành lũ cẩu độc thân chúng mình mà."
Cười đùa một lúc, một người trong số đó mới phát hiện ra chẳng thấy A Kiều đâu nữa, hỏi mọi người: "Em gái Khương Mật thì sao? Cô Barbie cơ bắp kia đi đâu rồi?"
A Kiều đi theo hai người kia, cách một quãng xa, cô gọi điện thoại cho Khương Mật, đầu dây bên kia truyền đến giọng nữ lạnh như bang【 người dùng bạn đang gọi hiện đang ở ngoài vùng phủ sóng 】, cuộc gọi kia của Tạ Phi căn bản không gọi được.
Cô muốn biết Tạ Phi sẽ đưa Kha Hựu đi chỗ nào, có khi "cậu ta" sẽ tụ lại một chỗ với "Tùng Tĩnh".
Tạ Phi đưa Kha Hựu đi lòng vòng khắp nơi trong thị trấn, đầu tiên đi phủ Trạng Nguyên, sau đó ra bờ sông, đi khắp nơi trong thị trấn, Tạ Phi liên tục nói chuyện với Kha Hựu, còn Kha Hựu vẫn cầm túi bánh kia.
Giữa trưa, mặt trời trên đỉnh đầu, chiếc bóng chỉ còn là một vòng đen nhỏ.

Đến lúc mặt trời từ từ ngả về Tây, A Kiều nhìn hai người đi trước, chỉ có một cái bóng.
Tạ Phi không có bóng, hoặc nói cách khác cái bóng của cậu ta đã biến mất.
Phát hiện mới này khiến A Kiều tò mò, thị trấn này dân cư thưa thớt, người trẻ tuổi đều ra ngoài tìm việc, chỉ có người già ở lại thị trấn, cứ mười nhà là lại có hai ba nhà là nhà trống, trưởng trấn muốn phát triển du lịch chính là muốn hấp dẫn người trẻ tuổi quay về.
A Kiều đi một mạch theo Tạ Phi, vừa đi vừa đếm người đi qua bên người cô, mọi người ai cũng có bóng, chẳng lẽ cái thứ chẳng biết là thứ gì kia chỉ hại người từ nơi khác đến?
A Kiều nhíu mày suy tư một lát, mãi vẫn cảm thấy kì quái, thị trấn này toàn người là người, không có ma.
Trên đời có người ắt có ma, nơi phố xá phồn hoa có ma, nơi hoang tàn vắng vẻ cũng có ma, người và hồn ma cùng tồn tại song song với nhau.
Từ lúc A Kiều hoàn dương tới nay, cô chưa từng gặp chỗ nào là không có ma cả, đến cả Sở Phục cũng chẳng thấy đâu.
Cô cúi đầu mở WeChat ra, gửi định vị cho Hạng Vân Độc.
Hạng Vân Độc đưa Khương Thần tới nhà cục trưởng Giang ăn cơm, Khương Thần thấy Hạng Vân Độc bảo mua giỏ hoa quả và thuốc lá, tới trước cổng mới hỏi: "Anh Hạng, lần này chúng ta đến nhà ai ăn cơm thế?"
"Nhà cục trưởng Giang."
Sắc mặt Khương Thần lập tức thay đổi, xoay người định đi luôn, nét cả giỏ hoa quả lẫn thuốc lá vào tay Hạng Vân Độc: "Thế em không đi đâu, anh Hạng, anh tự đi đi."
Cậu bị Hạng Vân Độc túm lại, lôi xềnh xệch tới tận cổng, ấn chuông cửa.
"Nếu tôi lên tổng cục, vị trí phó đội trưởng, tôi đề cử cậu."
Khương Thần há hốc miệng, định bảo mình vẫn chưa có nhiều kinh nghiệm đến thế.

Hạng Vân Độc nhìn cậu rồi nói: "Kinh nghiệm đều được tích lũy trong quá trình phá án, tôi cảm thấy cậu làm được."
Tuy vẫn có những người có thâm niên hơn Khương Thần nhưng Khương Thần là người có tiềm lực nhất.
Bà Giang mở cửa cho bọn họ, bà chưa gặp Khương Thần bao giờ, Hạng Vân Độc giới thiệu Khương Thần, bảo cậu là người có tiềm năng nhất trong những người trẻ tuổi trong đội, lần phá án này cũng lập được công lớn.
Bà Giang và chồng đã bàn bạc với nhau, căn bản là xem mặt, nếu cậu trai trẻ này chưa có bạn gái, một lần xem mặt hai người, thế thì hiệu suất còn cao hơn.
Nhìn vẻ ngoài tuy hơi kém Hạng Vân Độc một chút nhưng cũng là một thanh niên anh tuấn, bà nhìn nhìn một lát rồi mở cửa cho họ vào: "Tới cũng tới rồi, vào đi."
Khương Thần thì thầm hỏi Hạng Vân Độc: "Sao em lại cảm thấy mắt vợ sếp cứ sáng như đèn pha thế?"
Vốn dĩ cảm thấy đôi mắt cục trưởng Giang đã đáng sợ lắm rồi, hóa ra mắt bà Giang còn ghê gớm hơn, bà nhìn một hồi khiến Khương Thần cũng cứng cả người.
Hạng Vân Độc mỉm cười, mẹ vợ nhìn con rể, thế thì ánh mắt đương nhiên là phải tinh tường rồi.
Đúng là cục trưởng Giang có việc muối nói với Hạng Vân Độc thật, ông ta gọi anh vào thư phòng, hỏi anh: "Nghĩ kỹ chưa? Cháu ở phân cục đã phát triển hết mức có thể rồi, điều đến tổng cục mới có thể làm lên tiếp được."
Ông ta có thể nói ra những lời này có nghĩa là lệnh điều động đã ra rồi, không khẳng định được một trăm phần trăm, dù có chín mươi phần trăm chắc chắn, Lão Giang cũng không lên tiếng dễ dàng như vậy.
Hạng Vân Độc đồng ý.
Đến lúc bà Giang bên ngoài gọi mọi người ra ăn cơm, Khương Thần đã đang nói chuyện với Giang Manh, việc này nằm ngoài dự kiến của cục trưởng Giang, ông ta liếc nhìn Hạng Vân Độc.
Hạng Vân Độc mỉm cười: "Người trẻ tuổi luôn có chuyện để nói với nhau." Giang Manh năm nay tốt nghiệp, tới phân cục thực tập, anh rất hiểu ý của cục trưởng Giang, nhưng anh có A Kiều rồi nên làm mối cho Khương Thần.
Lúc ăn cơm, Giang Manh vẫn còn đang nói chuyện, cô hoạt bát, phóng khoáng, bảo có bộ phim mới vừa ra rạp, Khương Thần cười: "Làm gì có chuyện vừa ra rạp, sắp chiếu xong tới nơi rồi."
"Anh xem rồi à?"
"Chưa, bọn anh làm gì có thời gian mà đi xem phim."
"Thế anh rảnh không? Hay là ăn cơm xong chúng ta đi xem đi."
Khương Thần ngây người ra một chút, cậu nhìn thoáng qua cục trưởng Giang, rồi lại nhìn thoáng qua Hạng Vân Độc, cuối cùng cũng bắt đầu cảm thấy là lạ, bà Giang cười tủm tỉm nhìn cậu, gật đầu cổ vũ cậu.
"Đồng chí Khương Thần!" Giang Manh không cười nữa, ra vẻ nghiêm túc nhìn cậu.
"Có." Khương Thần lập tức thẳng lưng, đến đũa cũng đặt xuống.
"Anh đừng có nghĩ nhiều quá, em đi học xa nhà suốt, ở đây chẳng có bạn bè gì, đi xem phim thì sao nào? Anh là loại phong kiến cổ hủ đấy à?" Giang Manh bóc một con tôm, "Hơn nữa, thứ hai em sẽ đi làm, đi xem một bộ phim với đồng nghiệp thì sao hả?"
Nửa bữa cơm sau đó, Khương Thần đến nói cũng không dám nói nhiều, Giang Manh càng nhìn cậu càng thấy buồn cười, dùng khuỷu tay chọc chọc cậu: "Anh sợ Lão Giang chứ gì?"
Di động Hạng Vân Độc hơi rung lên, nhận được tin nhắn của A Kiều, cô chỉ viết hai chữ【 tới mau 】.
Hạng Vân Độc đứng dậy xin phép ra về: "Cháu có việc gấp ạ."
Anh nhận được tin xong, đến sắc mặt cũng thay đổi, cục trưởng Giang gật đầu: "Đi đi thôi."
"Cảm ơn sếp, là chuyện của bạn gái." Hạng Vân Độc bổ sung một câu rồi đi luôn.
Bà Giang trừng mắt lườm chồng, người ta cũng có bạn gái rồi, còn gọi người ta tới ăn cơm, nếu có hiểu lầm gì thì xấu mặt lắm, may mà người con gái thích lại là Khương Thần.
Vậy là hiểu rồi, Hạng Vân Độc cố ý đưa Khương Thần tới đây.
Cơm nước xong xuôi, Giang Manh ra ngoài xem phim, bà Giang vừa rửa bát vừa hỏi: "Anh nói với cậu ấy rồi à?"
Cục trưởng Giang cười lắc đầu: "Nhắc sơ một câu." Thằng nhóc này vừa nghe là hiểu ngay, nhưng không thể giải thích nên đưa Khương Thần tới nhà.
Bà Giang nghĩ ngợi, cảm thấy đúng là Khương Thần ổn hơn: "Cũng tốt, cậu Tiểu Hạng này suy nghĩ thấu đáo quá, con gái chúng ta tưởng đầu gấu thế thôi mà ngốc lắm, là loại người chẳng biết tính toán sâu xa gì ấy."
Cục trưởng Giang không vui: "Con gái mình sao mà ngốc chứ? Chẳng phải con bé rất thông minh sao."
Bà Giang liếc chồng trắng cả mắt, mỉm cười, đợi con gái về, hỏi cặn kẽ một chút xem thằng bé Khương Thần này rốt cục ra sao.
Lúc Hạng Vân Độc lái xe tới Ngô Trấn đã là chạng vạng rồi, qua cầu đá cũng chẳng thấy A Kiều đâu, chỉ có một con chó vàng nằm bò dưới gốc cây hòe.

Lúc thấy anh, nó đứng dậy, đi tới ngửi ngửi anh.
Sau đó nó quay mông, hất đuôi đi thẳng.
Hạng Vân Độc đứng đó không đi theo, chỉ nhìn con chó vàng, chó vàng quay lại, sủa "Gâu" một tiếng với anh, rồi lại đi về phía trước, dường như đang dẫn đường cho anh.
Hạng Vân Độc theo sau chó vàng, một người một chó bước lên cầu đá rồi bang qua bãi sông, thị trấn này vô cùng yên tĩnh.
Vừa mới chạng vạng mà tất cả các nhà trong thị trấn đều đã lên đèn, bên ngoài gần như chẳng còn ai, núi xa bị một màn sương mù dày đặc che phủ, Hạng Vân Độc nhíu mày, dù có là vùng nông thôn đi chăng nữa thì thế này vẫn cứ là an tĩnh quá.
Ngay lập tức, anh phát hiện ra trong trấn này không có hồn ma, bình thường bên đường đầu ngõ thể nào cũng có mấy hồn, ví dụ như con ma nằm vùng kia của A Kiều, không có việc gì làm thì ngồi trên cột điện xem trò vui.
Cơ mà đến mấy con ma như thế cũng không có.
Con chó vàng nhanh chóng dẫn Hạng Vân Độc tới chân núi.

A Kiều đứng trên cây.

Chó vàng tới gần, cô quăng cho nó một cái đùi thỏ, chó vàng sủa một tiếng, bắt được, quắp lấy từ từ chạy mất.
A Kiều nhẹ nhàng nhảy vào lòng Hạng Vân Độc.
Hạng Vân Độc lập tức đỡ lấy cô, ôm cô vào lòng: "Làm sao thế?"
Anh lái xe tốc độ cao đi thẳng một mạch đến đây, sợ cô gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn, A Kiều đưa ngón tay ra chỉ: "Anh nhìn kìa."
Ban ngày, cô đi đi lại lại trong thị trấn, ngoại trừ việc thị trấn này sạch sẽ quá mức thì chẳng cảm thấy có gì không ổn, mãi đến khi đi theo Tạ Phi.
Người trong thị trấn cơ bản toàn họ Ngô, biển trên từ đường viết "Ngô thị từ đường", A Kiều vừa định đi vào theo thì Hồ Dao vẫn đang ngủ khò khò bỗng nhiên tỉnh lại, cắn chặt răng sữa vào ngón tay A Kiều, kêu ngao ngao ngao ngao liên tục.
A Kiều dù có nghe không hiểu cũng phải hiểu, đây là bảo cô đừng đi vào trong cánh cửa kia.
Cô tìm một cây cổ thụ, nhảy lên nhìn từ trên xuống dưới, thấy Tạ Phi đưa Kha Hựu vào trong từ đường liền biến mất trong hư không, lập tức khiến cô nghĩ tới cái ảo cảnh kia của Ngọc Đường Xuân, có phải Khương Mật cũng bị đưa vào trong ảo cảnh rồi không.
Nhưng vào ảo cảnh thì phải có cơ hội, A Kiều vuốt lông Hồ Dao một hồi: "Bé à, nếu lúc nãy cô không kêu thì giờ tôi đã vào được rồi!"
Hồ Dao ngao một tiếng, dường như đang tranh cãi với A Kiều, cô có miệng cũng khó trả lời, chỉ biết chỗ này rất nguy hiểm, nhưng không thể nào nói ra được thành lời.
"Để anh đi cho." Hạng Vân Độc ôm nhẹ cô.
A Kiều lập tức giữ chặt lấy anh: "Không được! Em cũng đi!" Cô còn trộm cả chiếc đèn lồng ở chỗ trọ đến đây rồi, không biết là cái gì, dù sao cũng có ích.
Hai người còn chưa tranh cãi xong, A Kiều đột nhiên dừng lại, cô ôm lấy Hạng Vân Độc, bay lên cành cây, vẫn chưa đủ cao, lại nhảy lần nữa, Hạng Vân Độc đột nhiên thấy mình không trọng lượng, ôm chặt lấy eo A Kiều.
Chỉ trong nháy mắt như thế, anh đã nhìn thấy thị trấn này có hình bát quái, bóng đêm vừa buông xuống, bát quái từ từ chuyển động, một âm một dương hai bên đảo lộn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui