Đơn phương bị ăn mắng tất nhiên trong lòng khó chịu, Hà Bật Học tức giận nên cũng nhân cơ hội quở trách tội của Ân Kiên. So với Hà Bật Học lại là một sự tích『 kinh người 』, Ân Tiển thấy Ân Kiên phạm phải lỗi gì mà có thể để một tên người thường mắt to ngây thơ như thế kia nổi trận lôi đình mắng cho te tua cũng cảm thấy vô cùng hứng thú. Gõ cửa kính xe Ân Lâm, tò mò hỏi Ngô Tiến đang nhấp nha nhấp nhổm như kiến hơ chảo nóng.
"Ân Kiên... Ân Kiên đang gặp phiền toái, ngươi có biết, cậu ta làm mất ngọc hồ lô, hiện tại trở nên... Trở nên rất quái lạ, mà ngay cả tiểu Lâm đưa bao nhiêu thuốc cũng không dừng được... Cậu ta thậm chí... Thậm chí suýt chút nữa đang ngủ giết Hà Bật Học."
"Ách! Nguy hiểm thế á."
"Đúng vậy! Cảm xúc của cậu ta trở nên hỗn loạn, ngày đó còn viết cái thần chú gì đưa cho Ân Lâm, hình như là cái gì hồn phi phách tán – hồn vía lên mây ấy? Kết quả Hà Bật Học nửa đường lao tới đem lá bùa nhét vào mồm ăn..."
"Ây yo~ Cậu ta là dê sao?"
"Tiểu Lâm cũng nói y như vậy, bất quá tiểu Lâm cũng vì Ân Kiên nên chịu đựng đến phát bực, cô ấy còn bảo, Ân Kiên dám bức cô niệm thần chú kia, cô ấy sẽ biến Hà Bật Học thành dê thật!"
"Cô Lâm đến bây giờ vẫn cứ buồn cười như thế. Nói ngắn gọn, Ân Kiên có thể đem thần chú cho ta a! Dựa vào tình huynh đệ thắm thiết, ta tuyệt đối sẽ không để hắn thất vọng, chỉ một lần khiến cho Ân Kiên vĩnh viễn không siêu sinh."
Nghe giọng Ân Tiển bình thản, Ngô Tiến chỉ có thể nói, con cháu Ân gia thật sự chẳng biết nói đùa, dùng loại giọng điệu này, loại vẻ mặt này nói chuyện, nếu không biết quan hệ của bọn họ, anh sẽ cho rằng hai người này có thâm cừu đại hận!
"Ân Kiên và Hà Bật Học hai người cũng đoán ra, ngươi đại khái mừng rỡ thưởng thức Ân Kiên bị đóng đinh trong quan tài cả đời, cho nên liền không mong muốn ngươi giúp đỡ chuyện đó." Ngô Tiến cười. Anh đoán mình với đám Ân Kiên tuổi tác chênh lệch, cho nên không thể hiểu hết những câu nói đùa của mấy thanh niên trẻ tuổi.
"Không nghĩ ta dễ dàng như vậy bị nhìn thấu." Ân Tiển cũng không phủ nhận mà lắc đầu, Ngô Tiến sợ hãi trừng mắt, anh thật sự không hiểu mối quan hệ của bọn họ là như thế nào.
Đầu đường bên kia, Ân Kiên cùng Hà Bật Học còn ở một chỗ nháo nhào cả lên, kỳ thật bọn họ đơn thuần là bởi vì rất quan tâm đối phương, cho nên cảm xúc mới dễ bị kích động.
Đối với Ân Kiên mà nói, ngoài ý muốn cướp được đá trường sinh, chuyện này hoàn toàn vượt quá giới hạn của anh, anh dùng toàn lực tưởng bảo vệ được đối phương, kết quả tên ngu ngốc kia thiếu chút nữa chính mình đi tìm cái chết; đồng thời, Ân Kiên bởi vì mất ngọc hồ lô, đối với sự khao khát linh hồn đến mức độ nguy hiểm khi ở cùng Hà Bật Học. Anh bề ngoài tuy rằng kiên cường, nhưng trên thực tế đã khó có thể kiểm soát cảm xúc, cho nên điều đầu tiên anh nghĩ là tự hủy hoại mình để bảo vệ đối phương.
Điều này không nghi ngờ đã châm ngòi cho Hà Bật Học phát hỏa, cậu cá tính cố chấp, không chịu thua so với Ân Kiên hơn rất nhiều, đến nỗi ngay cả âm phủ cũng tìm được mà đem người kéo trở về, đương nhiên không để cho Ân Kiên nhanh như vậy vứt bỏ hy vọng. Lúc này chiến tranh lạnh, vừa vặn lẫn nhau dẫm nát sức chịu đượng của đối phương.
"Ngươi có biết ngươi thiếu chút nữa đã bị ta hại chết hay không? Nếu như....... Nếu như không đúng lúc ấy ta thanh tỉnh, ngươi sẽ như thế nào? Ta không muốn vừa tỉnh dậy phát hiện chính tay mình giết ngươi, nếu như vậy ta sống làm sao hả!" Ân Kiên càng nói càng kích động, theo bản năng kéo đứt sợi dây có đồng tiền vàng trên cổ.
Đánh mất ngọc hồ lô, mặc kệ dùng bao nhiêu thuốc Ân Lâm đưa cho, Ân Kiên không thể điều khiển chính mình, lục tìm sách cổ, cuối cùng Ân Lâm nghĩ ra phương pháp tạm thời, dùng Đồng tiền cổ luyện một trăm ngày đeo cho Ân Kiên để tạm thời ổn định, cái này người bình thường có thể chống đỡ được hơn trăm ngày, nhưng với Ân có thể duy trì bao lâu thì không biết được.
"Dừng tay! Đừng làm thế!" Hà Bật Học kêu sợ hãi, Ân Kiên dọa cậu nhảy dựng, nhanh chóng đẩy tay anh ra, thật cẩn thận đem sợi dây đeo lại.
"Cái này không thể trị tận gốc, chỉ tạm thời trấn trụ nhưng như thế sẽ chỉ làm tình huống càng chuyển biến xấu đi thôi, chờ một trăm ngày, đến lúc đó ta sợ ta cho dù giết sạch sinh linh trên thế gian cũng không thể triệt tiêu cơn khát này..." Ân Kiên cười khổ, đôi con ngươi đỏ lừ, răng nanh bén nhọn, vô tình anh đã trở thành con ác quỷ mà Ân Tiển vẫn luôn hy vọng được trừng phạt? Vì cái gì ông trời không công bằng như thế? Anh chuyện gì đều không có làm, vì cái gì bị trừng phạt? Vì cái gì?
"Cho nên chúng ta mới cần đi đến thôn Bạch Vĩ cùng nói chuyện với nhóm yêu quái, nhất định phải thuyết phục bọn họ hỗ trợ, chỉ cần đoạt lại tượng nữ thần sáng thế, anh liền có thể tái thế làm người không phải sao?" Hà Bật Học dịu dàng ôm Ân Kiên an ủi.
"A Học à ~... Chúng ta không thể cùng nhau......"
"Em mặc kệ, em nhất định sẽ không để cho anh gặp chuyện không may, tuyệt đối sẽ không!""
Xe tiếp tục chạy như bay trên đường núi, địa phương này trên bản đồ không có, GPS tìm không thấy, nếu người lái không hết sức chăm chú, rất nhanh sẽ chạy xuống tận sơn cốc.
"Đợi lát nữa khi nhìn thấy thác nước, nhớ rõ quẹo trái... Quẹo trái a! Trái phải chẳng phân biệt được đúng là mù đường..." Ân Lâm như cũ ở ghế sau nhắm mắt dưỡng thần, nàng vì luyện đồng tiền trăm ngày kia hao đi không ít linh lực, hiện tại không có dư thừa tâm tư đi để ý tới hai tên ngốc ngày ba ngày bốn lại cãi nhau kia.
"Địa danh gì mà kì lạ... Làm sao mà chui rúc ở trong này?" Lật lật bút ký trong tay, Hà Bật Học đối chiếu mấy chữ như gà bới dường như bên trong có ẩn bản đồ nhíu mày. Cứ tưởng núi lớn, núi nhỏ cậu đều chinh chiến vô số, như thế nào chưa từng nghe qua có thôn Bạch Vĩ.
"Chẳng phải, đó chính là địa phương nơi『 bọn họ 』 tụ tập sao?" Ân Kiên liếc mắt nhìn cậu thấp giọng cười. Hai vị này đúng thật là có tố chất điên bẩm sinh, cảm xúc quá mức thất thường đi, vừa mới một trận tưng bừng khói lửa, sau đấy lại giống như chuyện gì cũng chưa xảy ra cười cười nói nói, lại bắt đầu quấn lấy nhau, sóng to gió lớn xông thẳng về phía trước.
"Thôn Bạch Vĩ phong thủy kỳ lạ, là nơi địa linh nhân kiệt, rất nhiều cao nhân đều đã từng ở trong này, cha của Ân Kiên cũng là anh của ta đã tới nơi này xem xét qua, ta nghĩ, Ngô Tiến nhà này nhất định cũng sẽ vào đó náo loạn cho xem. Nơi này phong thuỷ thập phần đáng giá nghiên cứu, rất nhiều nhóm yêu quái từng ở nơi này tu luyện, bất quá hiện tại Bạch Vĩ thôn vận khí xoay vần đang ở vị thế thấp, ta nghĩ 『 bọn họ 』 sẽ ở trong này, đại khái là muốn vận khí xoay ngược lại, chiếm được nơi có phong thuỷ hoàn hảo." Ân Lâm cuối cùng mở hai mắt, hai mắt thâm quầng khiến ánh nhìn càng thêm u tối, Ngô Tiến đau lòng cầm tay cô, Ân Lâm ngược lại rất trấn định, dù nguy cấp cô vẫn giữ vững khí thế của một trưởng bối.
"Wow... Cái này quá tuyệt đi..." Hà Bật Học chặc lưỡi.
"Chỉ mang theo những thứ cần thiết, phía trước không có đường, chúng ta phải đi bộ vào." Ân Kiên phanh lại, đoàn người nhìn giữa đường chặn toàn đá lớn há hốc mồm.
"Trời ạ ~... Tại sao lại đến cái nơi này chứ? Cho dù muốn tìm nơi nào họp hành bí mật một tị, cũng không cần chọn cái nơi đến cả đường đều không có, tận thâm sơn cùng cốc đi?" Lưng đeo balo, Hà Bật Học một bên cân bằng chính mình để tránh trở mình lăn xuống vách núi, một bên thì thào oán giận, vốn dĩ tâm tình đang hưng phấn giờ đường núi gập ghềnh leo leo bò bò hơn mười phút đã vô cùng bất mãn.
"Nơi này thực ra có đường, nhưng bị động đất, vừa lúc đá từ phía trên lăn xuống làm hỏng đường, tiếp tục phía trước đi thôi! Bây giờ trở về đã quá muộn." Ân Kiên vươn tay kéo khuỷu tay Hà Bật Học, anh nghĩ con đường này cũng không ảnh hưởng gì tới ý chí của mọi người, cho dù là tây trang, giày da, vẫn cứ bước đi phăm phăm như bay.
"Thôn Bạch Vĩ phong thuỷ thực đặc biệt, cực kỳ tốt đến dị thường, nhưng vì vận thế suy sụp, nên tất nhiên có chút sa sút." Ân Lâm thở gấp trả lời, buồn bực đạp đạp giày cao gót của mình.
"Nhìn mạch núi, Bạch Vĩ thôn vận thế có thể đã trở lại, hơn nữa đúng là mấy ngày nay, ta nghĩ mãi là vì sao mấy nhóm yêu quái muốn đến nơi này họp, ai cũng đều hy vọng tại nơi này sẽ có ưu thế trợ giúp mình tu hành." Ân Kiên chỉ chỉ vách núi đối diện, đơn giản sáng tỏ bổ sung.
"Nhớ rõ này, A Học, nhất là ngươi đấy, Bạch Vĩ thôn vận thế thay đổi không như lúc trước, ngàn vạn không thể tùy ý chạy loạn, nơi này từ trường hỗn loạn dị thường, hơn nữa là nơi đất độc, nếu không muốn phát sinh điều gì nguy hiểm hãy an phận một chút!" Ân Lâm cảnh cáo cả Ngô Tiến lẫn Hà Bật Học, thậm chí uy hiếp trừng mắt nhìn cả đám, nếu không phải Ngô Tiến cuồng đồ cổ đối với việc nghiên cứu đá trường sinh cùng mấy viên ngọc đều quen thuộc rành rọt còn Hà Bật Học ngoài ý muốn trở thành người nắm giữ đá trường sinh, cô xác định còn lâu mới dắt theo hai người này đi để thêm phiền phức.
"Em nói như vậy... Có phải là... Đã từng xảy ra chuyện gì không hay không?" Ngô Tiến nuốt nuốt nước miếng, anh mặc dù cảm thấy có thể tham dự thực vinh hạnh và hưng phấn, nhưng dù sao anh cũng không bằng Hà Bật Học kiến thức rộng rãi, càng tiếp cận gần thôn Bạch Vĩ, tim của anh càng ngày càng đập nhanh hơn.
"Ừm, không hiểu sao lại xảy ra một trận đại dịch, toàn thôn đều chết sạch, anh thấy chuyện như vậy có được tính là không hay không?" Ân Lâm hừ lạnh một tiếng, nảy sinh cáu gắt mà đá bay đôi giày cao gót. Còn lại ba người đàn ông nhìn nhau, Ân Kiên cùng Hà Bật Học ăn ý mười phần dời tầm mắt ra chỗ khác, Ngô Tiến đành cười khổ vài tiếng, lập tức cam tâm tình nguyện cõng Ân Lâm.
"Chết sạch? Đều chết sạch bách thì ai là người đồn ra chuyện này?" Hà Bật Học ánh mắt sáng ngời, bản tính « lòng hiếu kỳ giết chết mèo » lại nổi lên, Ân Kiên tuấn mi nhíu lại, nổi giận trừng mắt nhìn cậu.
"Làm sao mà ta biết được? Không phải nghi ngờ ta!" Ân Lâm nguýt cậu một cái.
Gian nan hướng sơn cốc đi đến, nhìn trời bắt đầu trở nên u ám, mưa phùn lất phất, bốn phía nhiệt độ không khí bất chợt giảm xuống, Hà Bật Học không hiểu sao thấy rất khẩn trương, có lẽ, bọn họ đã tiến vào địa phương kỳ lạ – Thôn Bạch Vĩ.
Đoàn người đi vào một thôn làng đổ nát, cổng thôn có mô đất cắm một bia đá mờ nhạt khắc ba chữ – Thôn Bạch Vĩ. Hà Bật Học le lưỡi, có cần thiết trông u ám như vậy không? Đây cũng không phải đang đóng phim...
"Cô à, cô có biết 『 bọn họ 』 ánh chừng đang ở nơi nào không?" Ân Kiên nhìn xung quanh, thôn Bạch Vĩ như bị bao phủ giữa một bóng ma ngẩng đầu lên nhìn không thấy trời, mưa phùn bốn phía lạnh lẽo khôn cùng.
"Ân Kiên!" Ân Tiển thủ thế, hắn phát hiện ra yêu khí. Phải nói là, toàn bộ thôn Bạch Vĩ bao trùm cỗ yêu khí dày đặc, lúc này hắn không thể nào tập trung được lực chú ý.
"Tất cả tự bảo vệ!" Ân Kiên gật gật đầu, anh cũng cảm nhận được, xem ra cảnh báo của Ân Lâm là quá nhẹ, nơi này không chỉ có phong thuỷ không tốt mà thôi, bọn họ dường như chỉ một bước là lạc sang một thế giới hoàn toàn khác.
"Anh Kiên, trong này!" Hà Bật Học ngắm đến một hướng, mạnh mẽ gọi Ân Kiên, mọi người nhìn nhau xong ăn ý đi theo. Với kinh nghiệm tích lũy được, khi cần thiết, nhất định phải tin tưởng cái Ra-đa lợi hại kia.
Rẽ đằng Đông, chạy đằng Tây, Hà Bật Học như rất quen thuộc xuyên qua cái thôn hoang tàn này. Tuy rằng không đến nỗi cỏ dại mọc thành bụi, nhưng vì không có người lại có mưa phùn, thôn Bạch Vĩ thoạt nhìn dị thường hoang vắng.
"Anh Kiên..." Hà Bật Học đứng ở một nơi giống như nhà trọ có hai tầng lầu, cảm giác quỷ dị không thốt nên lời, trên bản đồ làm gì có thôn Bạch Vĩ, thế nên khi cậu nhìn thấy nhà trọ thì rất bất ngờ.
"Làm sao thế?" Ân Kiên chạy đến cạnh Hà Bật Học kéo cậu ôm sát bên người, đồng thời cũng nhìn đánh giá khu nhà trọ, không giống như nhà ma, nhưng mơ hồ cảm thấy bên trong có thứ gì đó.
"Em... Em có cảm giác đã từng tới nơi này..."
"Đã tới nơi này?" Ân Kiên nghi hoặc nhìn cậu, một bên hướng Ân Lâm, Ân Tiển làm dấu, muốn bọn họ tách ra bắt đầu kiểm tra, cái thôn hoang tàn này bắt đầu lộ ra những điều quỷ quái rồi.
"Thôn Bạch Vĩ này có khi trước lúc em sinh ra đã bỏ hoang rồi." Ân Kiên nhắc nhở, giọng điệu là dịu dàng nhắc nhở chứ không hề phản bác, Hà Bật Học trải qua rất nhiều chuyện, cậu nếu thật sự gặp quỷ có cảm giác như đã tới nơi này, Ân Kiên cũng sẽ chỉ thấy giống như trong cuốn « Sự tích mấy chuyện quỷ dị của Hà Bật Học » mà tích thêm một truyện thôi.
"Em cũng không biết... Chỉ là... Em... Em thật sự đã tới nơi này, hình như khi còn bé?" Hà Bật Học đẩy cửa lớn nhà trọ, cửa gỗ bị mọt ăn rỗng tuếch nên vừa động vào đã rơi rụng ra.
"Khi còn bé?" Ân Kiên hồ nghi, não bộ Hà Bật Học cấu tạo rất đặc biệt, tư duy nhảy nhót mà trí nhớ lại có tính phân loại, có một số chuyện thì nhớ như in, có một số mơ mơ màng màng, cậu nói khi còn bé đã tới, Ân Kiên hoài nghi cậu có thực sự nhớ『 khi còn bé 』ấy của mình hay không.
"Thật sự... Em nhớ rõ ở tầng lầu này, em cùng mẹ đùa nhau, thế là sau đó em chạy lên lầu trốn đi... Rồi trốn vào trong tủ quần áo một phòng trọ..." Hà Bật Học sờ tay vịn, cẩn thận sải bước trên bậc thang mối đã ăn đến mục ruỗng, Ân Kiên nhếch chân mày đuổi theo, hình như Hà Bật Học kể lại rất đúng về căn phòng ấy.
"Anh xem này! Chính cái tủ quần áo này! Em khi đó liền trốn ở bên trong." Hà Bật Học có chút hưng phấn, có chút đắc ý chỉ một cái tủ quần áo, Ân Kiên tức giận lườm cậu một cái, cho dù cậu thật sự đã tới đây, cho dù ký ức cậu không sai, một thằng bé con trốn trong tủ quần áo dọa mẹ thì có gì mà kiêu ngạo đắc ý cơ chứ?
Lời vừa mới dứt, Hà Bật Học như lạc vào trong ký ức sắc mặt dần dần tái đi, hô hấp dồn dập, cảm xúc bất an giống như có thể lây được liền truyền sang Ân Kiên, hại anh cũng theo đó mà lo lắng.
"Làm sao thế?" Ân Kiên xoa xoa lưng Hà Bật Học, ổn định tâm tình của câu, người kia nhìn anh mỉm cười, má lúm đồng tiền đáng yêu đã từ bao lâu rồi chưa xuất hiện, Ân Kiên chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày anh lại ngu ngơ mê đắm đôi má lúm đồng tiền trên khuôn mặt tươi cười của Hà Bật Học.
"Không sao đâu, chỉ là nhớ tới một việc đáng sợ,... Em nhớ rõ khi đó... Em trốn trong tủ quần áo thật lâu, kết quả em liền ngủ quên, sau đó... Sau đó cửa tủ quần áo đột nhiên mở ra, có... Có con yêu quái mắt đỏ như máu nhìn em, rồi còn cười trêu chọc lộ ra răng rất dài..." Hà Bật Học cảm thấy có chút hoang đường cười khổ, rồi mới thuận tay mở cánh của tủ quần áo kể cho Ân Kiên nghe, chỉ biết sau đó cậu trợn mắt lùi ra mấy bước, Hà Bật Học bị dọa nhảy dựng, theo đó một giọng cao quãng tám thét chói tai.
"Mẹ ——!!!!" Một cậu bé cao chưa tới một mét xuyên qua Hà Bật Học hướng phía ngoài chạy tới, Hà Bật Học cùng Ân Kiên hai người kinh hồn, không biết vừa mới nhìn thấy gì?
"K.k..kk..kia..... Đ...đ. đó... là cái gì?" Ân Kiên thế mà lại nói lắp, ở địa phương này mà gặp yêu quái thì cũng bình thường thôi, chính là tại trong này gặp gỡ một đứa bé chưa tới hai tuổi chạy ra mới gọi là đáng sợ a!
"Trẻ..... Trẻ con ư?" Hà Bật Học nuốt nuốt nước miếng, tim chưa đập xong nửa nhịp lại có tiếng phụ nữ đáp lại đứa bé kia, hơn thế, suýt chút nữa cậu cũng mở miệng đáp lại tiếng nói ấy...
『 Tiểu Học...!!!!!!!!!!!!!!! 』
Ân Kiên cùng Hà Bật Học hai người một trước một sau chạy xuống lầu, ánh sáng trong nhà trọ nhìn qua trông không chân thật là mấy, kiểu như bọn họ vốn đang ở một nơi u ám, lại không biết từ nơi nào tỏa ra ánh đèn, phòng trọ đầu kia tỏa ánh sáng vàng ấm áp.
"À à à ~... tiểu Học ngoan làm sao thế?" Một người phụ nữ trẻ mặt bầu bĩnh, tóc xoăn dài, dịu dàng ôm chặt đứa bé, đau lòng khẽ lay lay đứa trẻ trong ngực, xoay người che trở để gió không lùa vào.
"Mẹ, mẹ." Đứa bé kia vùi mặt vào ngực người phụ nữ. Cánh tay bé bé, ngắn ngủn chỉ hướng Ân Kiên và Hà Bật Học, người phụ nữ kia theo đó nhìn về phía bọn họ. Trong nháy mắt, Hà Bật Học tim đập điên cuồng, mà Ân Kiên lại cứ đứng yên nhìn kỹ người phụ nữ ấy rồi lại xoay qua nhìn người bên cạnh.
"Nơi đó làm gì có gì! Tiểu Học không sợ, không sợ." Người phụ nữ kia nhẹ nhàng nói, xong dắt đứa nhỏ đi vào phòng ăn, cách tường có thể mơ hồ nghe thấy giọng của cô ta, mang búp bê dỗ dành đứa bé.
"Kia... Là?" Ân Kiên tâm tình còn chưa kịp bình phục cứng họng.
"Là..." Hà Bật Học cũng cũng không khá hơn chút nào ngơ ngác đáp lại.
"Ê! Hai người ở trong này làm gì?" Quản Đồng từ cửa lớn thăm dò tiến vào, vẻ mặt cười cười đến bên người Ân Kiên cọ cọ, sở trường của hắn là phá đám chuyện tốt của người khác a~!
Ân Kiên cuối cùng cũng lấy lại được tinh thần, nhà trọ lại khôi phục vẻ ám muôi, tự nhiên tìm không thấy người phụ nữ dịu dàng cùng đứa bé đâu. Nếu anh đoán không lầm, vừa rồi bọn họ đã trải qua sự thay đổi về không gian thời gian, giống như hồi họ bị lạc trong nhà ma, nhưng lúc này đây có phần đặc biệt...
Tỷ như giờ cho anh một trăm cái đầu, thì cũng không thể tưởng tượng ra được bằng cái đầu « trùm sò » Hà Bật Học.
"Các người gặp được Hà Bật Học khi còn bé á?" Một lần nữa đoàn người tụ lại trong nhà trọ kêu lên sợ hãi. Đem ánh mắt đồng loạt dừng tại trên người nhân vật chính, Hà Bật Học xấu hổ cúi gằm mặt nhìn chính đôi giày mình đang đi.
"Ê ê? Có đáng yêu không?" Ân Lâm bình tĩnh nhất còn có thể hỏi mội câu chả liên quan gì đến vấn đề. Ân Kiên đầu tiên sửng sốt, sau đó nhìn Hà Bật Học dùng sức gật đầu lia lịa, anh đối với tình yêu phiên bản nhỏ của mình thật sự rất thích a~!
Riêng về phần « trùm sò » Hà Bật học mà nói đây đúng là tử huyệt.
"Tốt lắm! Tâm nguyện đã hoàn thành, ngươi có thể nhắm mắt xuôi tay! Hiện tại còn có việc quan trọng hơn, mong ngươi không tùy tiện phân tâm, OK?" Ân Lâm tức giận. Sớm nói nơi này từ trường hỗn loạn, khi không tiến vào chỗ thời gian không gian biến chuyển lại còn gặp cả quỷ phòng trọ. Tóm lại, đây không phải là vấn đề trọng điểm mà họ cần quan tâm.
"Hiểu rồi. Tại sao chỉ có mình cậu ở trong này?" Ân Kiên bản lĩnh thu hồi cảm xúc cùng Hà Bật Học. Vẻ mặt, ngữ khí biến đổi, đứng đắn hỏi Quản Đồng.
Tên này phúc lớn mạng lớn may mắn tránh được một kiếp hồ ly tinh, chạy đến chỗ Ân Lâm mật báo nói Ân Kiên bị Huất bắt đi xong lập tức quay lại trong núi sâu, cùng nhóm yêu quái họp bàn, cuối cùng thuyết phục xà tộc, quyết định một lần nữa tin tưởng phàm nhân.
Còn chưa kịp cùng người trong mộng Ân Kiên buôn chuyện một tí thì ngoài phòng đột nhiên truyền đến tiếng đánh nhau. Ân Kiên cùng Quản Đồng nhìn nhau rồi sóng bước đi ra, trong lúc đi Quản Đồng có ý tứ liếc trộm Ân Kiên vài lần. Hình như sau khi trải qua chiến dịch Huất, năng lực của Ân Kiên đang tăng lên, từ ánh mắt toát ra tự tin cùng trí tuệ, không giống như thiên sư nửa vời hai mươi lăm tuổi.
Ngoài phòng, Ân Tiển cùng con cháu Ân gia đang chiến đấu với hai cô gái trẻ tuổi một màu xanh một màu trắng. Ở thời đại này, nhìn một đám ăn mặc thời thượng cầm kiếm quyết đấu cả trai lẫn gái, nói thật, nhìn mà không nhịn được cười. Quả nhiên, đã có người không kiềm nổi phù một tiếng bật cười ha hả, mà người kia tất nhiên không ai khác chính là Hà Bật Học.
"Ê này này ~... Mấy người đang làm cái gì đấy hả?" Quản Đồng ngón tay bắn ra, một tia sáng chiếu lên trên đầu đám kia, sau đó nở bung ra thành một đóa hoa lấp lánh, đem những người kia tách ra, không một ai bị thương dù chỉ một sợi tóc.
"Chính là hắn! Chính là hắn phản bội chị ta! Đồ phụ bạc, đi chết đi!" Cô gái mặc đồ xanh hét lên, mắt đen trừng trừng theo dõi chặt chẽ Ân Tiển, mũi kiếm nhắm ngay cổ họng của hắn, tựa như tùy thời chuẩn bị chọc thủng, hoặc là cắt đứt khí quản.
"Phụ bạc ư?" Hà Bật Học tò mò cứng rắn tách Quản Đồng ra để đứng ở bên cạnh Ân Kiên. Mấy từ này thật quá tàn nhẫn, Ân Tiển đẹp trai thì đẹp trai thật, nhưng hắn so với Ân Kiên ngu hơn nhiều, có thể dùng bất luận cái gì khó nghe để chửi hắn, nhưng dùng tới 『 phụ bạc 』 thì hơi quá. Cái tên Ân Tiển này vô tâm, không tim không cảm xúc thì làm gì có ai thèm thương hắn, chứ nói gì đến cơ hội phụ bạc? Không mua xổ số thì làm sao biết mình trúng xổ số cơ chứ?
"Thanh... Bỏ đi, hắn không nhớ đâu..." Cô gái mặc đồ trắng thở dài, Hà Bật Học chỉ có thể đứng lặng nhìn. Không có lời nào để tả dung mạo cô ta, tựa như là rất đẹp, nhưng trong đầu hiện lên chữ『 trân quý cùng trang nghiêm 』, cô gái mặc đồ trắng làm cậu nhớ tới hồ tiên Tiểu Vân, nhưng Tiểu Vân tràn ngập luồng không khí kỳ ảo linh hoạt, còn cô gái này, là kiểu trầm mặc tĩnh lặng.
"Cô ấy là ai? Không phải là...?" Hà Bật Học tiến đến bên tai Ân Kiên thì thào hỏi. Hiện tại với cậu mà nói, gặp được yêu tinh quỷ quái đã không còn ngạc nhiên, nhưng nếu gặp được yêu quái『 trong truyền thuyết 』 vẫn sẽ làm a-đrê-na-lin của cậu tăng vọt.
"Đúng, chính là cô ấy đấy." Ân Kiên gật đầu, đồng dạng cũng thì thào trả lời. Cô gái này không giống Tiểu Vân, lúc trước phát sinh qua một đoạn vui buồn lẫn lộn, cô ấy đối với ái tình khát cầu cùng cố chấp, không như Tiểu Vân chỉ mờ nhạt phảng phất, nếu Ân Tiển từ miệng các cô gái ấy là kẻ phụ bạc, vậy anh cảm thấy có ẩn ý gì đó, khóe miệng không khỏi nhếch một cái, ý đồ muốn ở một bên xem kịch hay.
"A? Là nàng!... Kia Ân Tiển không phải là...?" Hà Bật Học ôm miệng. Hoàn toàn vô tư đem Ân Tiển cùng người kia liên tưởng tại một khối, nhìn thế nào cái tên âm hiểm này cũng không giống cái loại thư sinh nho nhã chuyên tán tỉnh đàn bà con gái đi!
"Chính là hắn đấy!" Quản Đồng gật gật đầu phụ họa, bất quá nội tâm đồng ý với suy nghĩ của Hà Bật Học, Ân Tiển thật sự cùng người kia hoàn toàn không giống a!
Bên này ba người chuyện không liên quan mình xem cuộc vui, đầu kia một đám người lần thứ hai ác đấu, nhất là cái cô gái quần áo màu xanh, mỗi đường kiếm đều muốn lấy mạng Ân Tiển.
"Bạch tiểu thư! Đây không phải mục đích cô tới đây?" Ân Lâm trầm giọng đột nhiên xông ra, đang hỗn chiến đám người kia tất cả đều ngừng lại, Ân gia con cháu không hẹn mà cùng thối lui đến bên cạnh Ân Kiên, phân rõ ranh giới.
"Nếu không bởi vì hắn, chị sẽ không bị đánh trở về nguyên hình; nếu không bởi vì hắn, chị ta không phải trốn trong tháp đợi mấy trăm năm, đều là bởi vì hắn!" Cô gái mặc đồ màu xanh dùng kiếm chỉ vào Ân Tiển, đôi mắt đỏ đậm tính toán tiến tới. Cô gái mặc đồ trắng kịp thời ngăn lại thở dài.
"Bạch tiểu thư sẽ không bị Ân Tiển đánh hồi nguyên hình đâu? Tuy rằng Ân Tiển thực sự là tên âm hiểm kiêm máu lạnh, nhưng trong 『 câu truyện kia 』có điểm không phù hợp nha!" Hà Bật Học ha hả nở nụ cười, cô gái mặc đồ màu xanh lửa giận tăng vọt trực tiếp đem ánh mắt trừng cậu đến mức như muốn xuyên thủng. Ân Kiên, Quản Đồng mỗi người một bên xốc nách đem tên ngu ngốc này giấu ở phía sau, biết thời điểm này không nên nói chuyện cậu liền ngoan ngoãn ngậm miệng.
"Chuyện quá khứ liền không nhắc nữa, cứ để mọi chuyện duy trì như thế đi..." Nhợt nhạt cười, cô gái mặc đồ trắng sâu kín thở rồi khẽ nhìn Ân Tiển.
"Nếu 『 đại sự lần này 』 hoàn thành, tên Ân Tiển này cô muốn chém giết gì cứ tự nhiên!" Ân Lâm đẩy cô gái đến bên cạnh Ân Tiển, tên kia kinh hách trừng mắt nhìn, thật không ngờ Ân Lâm vì lợi ích đem hắn giao dịch? Mà cư nhiên còn có mặt mũi bày ra cái kiểu 『 lấy đại sự làm trọng, vì nhân gian hy sinh một ít là thiết yếu 』.
"Ân gia sẽ không nhúng tay vào chứ?" Một xanh một trắng hai người nữ tử đồng thanh, vị màu trắng kia thì lo lắng, vị màu xanh kia thì thích thú, Ân Tiển không thể tin được Ân Lâm trông như thế mà lại gật đầu?
Nhìn Ân Tiển kẹt ở giữa biểu tình phong phú, Hà Bật Học dùng sức cắn môi dưới kiềm chế chính mình không cười lớn, tên kia mặt mũi vặn vẹo thật là quá tuyệt, bình thường kiêu ngạo đến vô sỉ Ân Tiển cũng có ngày hôm nay.
"Như vậy được không đó?" Ngô Tiến quan tâm nghi vấn, anh ước chừng vừa muốn đồng tình cũng vừa e dè nhìn một người. Bởi vì ở đây không có nửa người quan tâm đến an nguy của Ân Tiển, từ ánh mắt đầu tiên của người tự xưng là Bạch tiểu thư kia nhìn hắn ta, là lưu luyến triền miên, cô ấy sẽ không giết hắn, cô ấy luyến tiếc, sợ làm thương tổn hắn.
"Thật sự là không thể tin được, Ân Tiển cùng Bạch tiểu thư..." Ngô Tiến lấy giấy bút sao sao chép chép viết.
Quét tước nhà trọ cũ một chút là thoải mái ngay, cũng khá xa hoa. Đám con cháu Ân gia cùng 『 bọn họ 』 đi thương lượng, thân là người bình thường Hà Bật Học cùng Ngô Tiến không được mời chỉ có thể bất đắc dĩ ở lại, may mắn Hà Bật Học hiện nay là người nắm giữ đá trường sinh, trong thiên hạ khả năng không có bùa hộ mệnh thứ hai so với đá trường sinh có tính tấn công mạnh hơn.
"Bạch tiểu thư ôn nhu xinh đẹp như thế, Ân Tiển dù có là tên đầu gỗ tốt nhất, thì vẫn cứ chỉ là đầu gỗ thôi, thật khó tưởng tượng hắn sẽ phản bội Bạch tiểu thư." Hà Bật Học không hiểu lắc đầu, cậu tuy rằng chán ghét Ân Tiển, nhưng không thể phủ nhận, người này coi như chính trực, xấu tính không có nghĩa là hắn sẽ bán đứng bạn gái của mình, huống hồ đối phương là xà tinh tu luyện hơn ngàn năm a! Bị bán đứng? Bị ăn nghe còn tương đối có sức thuyết phục.
"Hắn ngay từ đầu không phải như thế." Cô gái mặc đồ xanh tên 『 Thanh 』kia đột nhiên xông ra. Hà Bật Học, Ngô Tiến sợ tới mức hai người thiếu chút nữa đang ngồi ghế tựa ngã ngửa ra đằng sau, nhìn thấy cô nàng xinh đẹp lả lướt ngồi ở chiếc ghế chỗ quầy bar cũ, sóng mắt lưu chuyển mê người.
"Thanh tiểu thư." Ngô Tiến nuốt nuốt nước miếng, đối mặt với người xinh đẹp, anh thường sẽ không hiểu sao tim đập rất nhanh. Tuy rằng trong lòng khuyên bảo chính mình, yêu nhất là Ân Lâm. Nhưng chỉ muốn liếc mắt nhìn cô nàng một cái, vô thức mà miệng khô lưỡi khô.
"Có người họ Thanh sao?" cô gái mặc đồ xanh cười khanh khách, Hà Bật Học kinh ngạc phát hiện cô ta như thế nhưng vô cùng gợi cảm.
Ở quầy bar cũ nát, hai nam nhân cảnh giác đột nhiên lắc đầu, xem ra hồ ly tinh giỏi về dụ dỗ gặp được đối thủ, cô gái mặc đồ xanh chớp mắt mấy cái, từ diễm lệ dần chuyển qua bướng bỉnh.
"Kỳ thật... Hắn ngay từ đầu rất tốt, tốt lắm, ta chưa thấy qua nam nhân nào có thể như thế ngồi trong lòng mà tâm vẫn không loạn, mặc dù có khi khiến người ta cảm thấy buồn chút, nhưng chị ta liền thương hắn chính trực, nghiêm túc." Thanh đắm chìm nhớ lại ký ức, trong miệng chậm rãi kể về tình cảnh năm đó, có cây cầu, có mưa phùn, có chiếc dù làm bằng giấy trúc.
"Sẽ không bởi vì một cái dù mà chung tình đi?" Hà Bật Học đảo cặp mắt trắng dã, cho dù là cậu và CK cũng chưa từng lãng mạn như vậy.
"Thực là buồn cười quá đi? Một xà tinh tu luyện hơn ngàn năm cứ như vậy thua trong tay một tên ranh mới hai mươi tuổi đầu, chị ta là bị ma quỷ ám ảnh mới có thể thương hắn như vậy." Thanh khẽ thở dài, cô ở bên cạnh chị tu luyện năm trăm năm, cô ở bên cạnh chị trải qua những mưa gió, nhưng ở trong lòng chị cô, địa vị của cô không thể nào hơn hắn ta.
"Có khi là do thời gian, làm sao mà biết được?" Ngô Tiến đẩy kính mắt, vị này chứng cuồng khảo cổ bắt đầu phát tác, Thanh gật đầu, cười cười, nàng cũng uất ức mấy trăm năm, khó có cơ hội được phát tiết.
"Hắn cùng chị ta tình cảm tốt lắm, tuy rằng không có oanh liệt, nhưng cái chị ta cầu mong chính là sự bình thản. Vốn là — mọi thứ đều rất tốt... Thẳng đến... Thẳng đến khi hắn chết đi rồi sống lại..." Thanh thần bí kể ra.
"Chết rồi mà sống lại?" Hà Bật Học cùng Ngô Tiến sửng sờ, như thế là như thế nào? Chết mà sống lại dễ dàng vậy sao?
"Không phải kiểu chết thật rồi sống lại đâu. Hắn ta bệnh nặng một hồi, giống như... giống như kiểu ba hồn bảy vía mà rớt mất phân nửa. Không ăn, không uống, không nói, chị ta lo đến độ bạc cả tóc, đang muốn lên Côn Lôn trộm lấy thuốc tiên cứu chữa, hắn ta lại đột nhiên... chính là... Tỉnh táo lại... Người cũng thay đổi..." Thanh thở dài, trong ánh mắt đau đớn giống lại một lần trở lại năm đó.
"Sau khi hắn tỉnh lại, tính cách biến đổi?" Hà Bật Học hồ nghi xong cùng Ngô Tiến liếc mắt một cái, cậu cũng biến một người sau khi hôn mê tỉnh dậy liền biến thành một người khác, từ đáy lòng dấy lên một ít phỏng đoán không hay.
"Đúng vậy, ta không biết hắn dùng phương pháp gì mê hoặc chị, làm hại chị thật sự vì hắn đi trộm thuốc tiên, đắc tội tiên ở núi Côn Lôn, hắn cướp thuốc tiên của chị, đánh chị ta rồi bỏ lại chị mình đầy thương tích chờ chết, cuối cùng phải trốn trong tháp một lần nữa tu luyện." Thanh lắc đầu, bảo sao cô hận Ân Tiển, cô vô cùng đau lòng chị cô quá si tâm, si tình.
Nghe xong câu chuyện tự thuật, Hà Bật Học và Ngô Tiến không khó tưởng tượng cảnh tượng năm đó, giống như câu chuyện ân ái vợ chồng, bởi vì một hồi bệnh nặng suýt chết, lúc tỉnh lại thì xảy ra rất nhiều chuyện kỳ lạ.
"Tôi hiện tại bắt đầu lo lắng, các người khả năng là oán sai, hận lầm người rồi." Ngô Tiến nghiêm túc nói, Hà Bật Học không thể không đồng ý gật đầu lia lịa. Ân Tiển kia khả năng từ lúc 『 bệnh nặng một hồi 』đã bị hại chết, mà tỉnh lại thì còn ai trồng khoai đất này, trăm phần trăm là tên trời đánh Ân Tư, thật không nghĩ lão quỷ này từ lúc Tống triều đã là cái tên bại hoại.
"Trước tiên tạm dừng một chút, tôi còn muốn nghe! Làm người có ba cái vội!" Hà Bật Học nhấc tay ngừng đề tài, theo thói quen nhảy lên, lao xuống tìm WC.
-----------
Hết Chương 6 Quyển 4