Editor: dzitconlonton
Beta lần
Vương thị bị một lực này đẩy ngửa ra sau rồi ngã xuống đất, khí thế ban đầu cũng không còn thấy nữa, chỉ lo che bả vai kêu ai ai đau đớn.
Tiết Duyên đặt tay lên sau gáy, lắc lắc cổ đi về phía trước hai bước, xoay cổ tay phải, nhìn thấy chàng còn định vung thêm một gậy nữa.
A Lê cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, tiến lên bắt lấy cánh tay Tiết Duyên, khóc nói, "Tiết Duyên, chàng đừng làm vậy."
Tiết Duyên hơi nghiêng mặt, lạnh lùng nói, "Bỏ ra."
A Lê nắm chặt, lại nói, "Chàng đừng có xúc động, chàng ngẫm lại cẩn thận xem, nếu chàng thật sự đánh chết bà tàn phế, chẳng phải nhà chúng ta sẽ sụp đổ sao.
Chẳng phải mấy đồng tiền là chuyện nhỏ sao, nếu báo quan, đời này của chàng sẽ coi như xong rồi, vì một người như vậy, không đáng đâu."
Giọng điệu của Tiết Duyên nặng nề hơn, gần như đã cắn răng ra khỏi hàm, "Ta muốn ngươi tránh ra."
A Lê thấy không thể ngăn cản được chàng, trong lòng lạnh lùng, dứt khoát nghiêng người chắn trước người chàng, "Tiết Duyên, chàng đừng hành động theo cảm tính nữa, đừng nóng vội, đợi nội về nhà rồi nói sau."
Nàng gấp đến độ nén nước mắt, mặc dù không khóc, nhưng mắt lại đỏ lên, thoạt nhìn có vẻ yếu hơn trước, nhưng động tác lại rất bướng bỉnh.
"Nếu ngươi lại ngăn trước mặt ta..." Tiết Duyên cắn chặt răng, nói, "Ngươi thật sự cho rằng ta không dám làm gì ngươi sao?"
A Lê đứng lặng người, không nói gì.
Đôi môi Tiết Duyên căng thẳng, khí thế giương cung bạt kiếm, làm cho nhân sinh sợ hãi.
Qua một lúc lâu, Tiết Duyên tức giận đến bật cười, giơ tay ném cây gậy trong tay xuống đất, chỉ vào mũi A Lê nói, "Được, ta coi như ngươi có khí phách." Chàng "A" một tiếng, vung tay đi vào trong phòng, A Lê vốn túm tay áo chàng, bị lực này đúng trúng, né tránh không kịp mà ngã xuống đất, lòng bàn tay lập tức đau đớn, nàng cụp mắt xuống, thì thấy bị đá vụn trên mặt đất cắt rách, đã chảy máu đầm đìa.
Vương thị miễn cưỡng đứng lên, đổ mồ hôi vì đau đớn, nhưng không dám nói một câu mắng nào.
Bà nhìn A Lê, rồi nhìn lướt qua phòng của Tiết Duyên, cơ thể hơi run lên, lảo đảo xoay người nhanh chóng chạy đi, đi được ba bước, lại ngã một cái, rồi đứng lên tiếp tục chạy, không dám dừng lại.
A Lê chậm rãi đứng lên, lắc lắc tay bị thương, thổi sạch bùn cát phía trên, sau đó mới quay lại tìm Tiết Duyên.
Khi Tiết Duyên bước ra chỉ mặc mỗi áo lót, hiện tại đã mặc áo ngoài sạch sẽ, đang tìm kiếm giày khắp nơi.
A Lê trầm mặc nhìn chàng một hồi, đến góc tường mở tủ ra, lấy giày mới ở tầng dưới cùng ra, rồi lấy hai đôi vớ, đưa cho chàng.
Ngay khi Tiết Duyên nhận chúng thì dừng một chút, chàng nhìn thấy vết thương trong lòng bàn tay của A Lê.
Nàng vốn rất trắng nõn, nơi nào cũng mềm mại như nước, nhưng bây giờ da nàng đã rách và chảy máu, nhìn thấy mà giật mình.
Chàng mím môi, đặt đồ lên giường, bàn tay chống mép giường ngồi xuống, cúi đầu, không biết đang suy nghĩ cái gì.
A Lê thấp giọng hỏi, "Chàng trách ta sao?"
Tiết Duyên siết chặt đầu ngón tay, khớp xương trắng bệch trong chốc lát, sau đó lại thả lỏng, trầm mặc không nói.
A Lê nói, "Ta biết chàng buồn, Vương thị quá đáng, chàng đánh bà vài cái cũng là hợp lý, nhưng dù sao cũng phải ngẫm lại hậu quả.
Nếu bà thật sự bị thương nặng, nuốt không trôi cái cục tức này, đi quan phủ cáo trạng chúng ta thì làm cái gì bây giờ, bồi thường chút bạc cho bà là chuyện nhỏ, nếu vì chuyện này mà áp giải chàng, chẳng phải là lấy mạng nội sao."
Tiết Duyên vẫn ngồi như vậy, cau mày sâu tạo thành một cái khe rãnh rất sâu.
Cổ họng của A Lê đau rát, nàng nghiêng đầu lau khóe mắt ướt, chậm lại, lại cười nói, "Dù sao cũng đã qua rồi, Vương thị chắc đã sợ chàng rồi, về sau sẽ không quay lại nữa đâu, rất tốt mà.
Ta đã nấu thức ăn rồi, bây giờ vẫn còn nóng, chàng có muốn ăn không?"
Tiết Duyên cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói khàn khàn, nói, "Không ăn."
Chàng nhặt giày và vớ, nhanh chóng mặc vào, sau đó đi thẳng vòng qua A Lê đang đứng ở cửa, lao ra khỏi cửa.
Không biết từ lúc nào trời lại bắt đầu mưa, bầu trời đầy sương mù, Tiết Duyên bước nhanh, một lúc sau lại ẩn mình trong màn mưa.
A Lê nhìn bóng lưng chàng, ánh mắt chua xót không chịu nổi, nhưng cuối cùng cũng không khóc, nàng hít hít mũi, rồi bước ra ngoài, lấy tay chắn trước trán, chạy bước nhỏ đến phòng bếp.
Cơm chiên không thể bỏ đi, khi nguội thì sẽ không ngon, cũng không thể vứt đi một cách vô ích.
Nhưng A Lê cảm thấy, hình như hôm nay nàng hơi cho nhiều muối, cực kỳ khó nuốt.
—
Đi đâu cũng thấy quán rượu ven đường, ngay cả bàn cũng rách nát, bà chủ cầm một cái giẻ lau thấm dầu mỡ trên tay, giả vờ lau khắp nơi.
Ánh sáng mờ ảo, tràn ngập mùi của nhiều loại thức ăn trộn lẫn vào nhau, nhưng không thể kích thích sự thèm ăn của người khác.
Tiết Duyên nằm sấp trên bàn, hai vò rượu trước mặt và một cái chén bị bong tróc sơn, cảm giác buồn nôn vì say đang trào dâng trong cổ họng, nhưng đầu óc lại tỉnh táo đến lạ thường.
Chàng nhìn quanh căn phòng nhỏ này, chỗ nào cũng lấm lem bùn đất, khách nhân bên cạnh nhấc một chân nhổ nước bọt xuống đất, cười đến vẻ mặt đầy mỡ, Tiết Duyên chán ghét trong lòng, không muốn mở mắt.
Chàng không biết mình ghét cái quán rượu bẩn thỉu này, ghét tên nam nhân luộm thuộm kia, hay là ghét bản thân mình hiện tại.
Tứ thiếu Tiết Duyên từng nổi danh trong kinh thành, hiện giờ lại lưu lạc đến nơi sương gió tứ phía này uống rượu, quả là trớ trêu.
Loại rượu cao lương cực kỳ thô ráp, không biết bên trong đã pha bao nhiêu nước, nhưng vẫn không phai màu vàng bẩn thỉu ấy, miệng đắng, đắng đến mức khiến tâm can lá phổi của chàng đều vò thành một cục.
Trước mắt tựa như có một lớp màn che, như ẩn như hiện hiện lên khuôn mặt đầy nước mắt của A Lê, nàng khóc lóc nói, "Tiết Duyên, chàng đừng như vậy."
Tiết Duyên biết, A Lê không làm sai cái gì, mình nổi giận với nàng như vậy chẳng có nghĩa lý gì.
Nhưng từng câu từng chữ mà Vương thị nói trong viện đã đâm sâu vào tim chàng, chàng lúc ấy cảm thấy tay cầm gậy của mình đang run rẩy, nếu không có A Lê ngăn cản, chàng sẽ có khả năng đánh chết người đàn bà kia tại chỗ.
Chàng biết mình không được lòng người ta, ở trong mắt Phùng thị lúc nào chàng cũng hoàn hảo, nhưng đổi lại là người khác, chàng chính là "Tiết Tứ nên chết sớm".
Chàng đúng là nên chết sớm.
Vương thị cũng không nói sai cái gì, chàng vốn là một vũng bùn ở góc tường, tình cờ đầu thai trúng chỗ tốt mà thôi.
Nhưng mặc dù sinh ra có quý đến mấy, mặc dù có dát vàng thì vẫn là vũng bùn.
Sau khi gia nghiệp bị lật đổ, phụ thân và tổ phụ bị bệnh mà chết, đại bá đến phúng viếng, chỉ vào mũi chàng mắng, "Sao cha mẹ ngươi lại sinh ra cái thứ như ngươi chứ, nếu ngươi có một tí bản lĩnh thì Tiết gia cũng sẽ không thể xoay chuyển trời đất mà bất lực như vậy."
Tiết Duyên hồi tưởng lại mười mấy năm đầu tiên của chàng, nhưng vẫn không tìm ra lời phản bác.
Chàng dường như vẫn luôn xuất hiện với thân phận phiền phức, trước đây là phiền phức của Tiết gia, hiện tại là gánh nặng của Phùng thị.
Cho nên lúc trước khi rời kinh, cho dù Phùng thị đau khổ cầu xin, nhưng chàng vẫn không muốn đi, ngay cả chính chàng cũng bắt đầu chán ghét linh hồn này, rồi lại trông cậy vào một người nào đó đến thích.
Lúc trước Tiết gia huy hoàng, vì chàng là con trai, không cần chàng đỡ gánh nặng trong nhà, tất cả vinh hoa do chàng hưởng, từ nhỏ Tiết Duyên đã phóng khoáng.
Hô bạn dẫn bè, phóng ngựa hát ca, mặc kệ ai nhìn thấy chàng, đều phải cung kính nói một câu "Tiết tứ gia".
Về sau chàng mới biết được, những tên bạn bè chẳng qua là rượu thịt, khi ngươi đứng trên cao, người đến nâng đỡ ngươi chính là bọn họ, nhưng khi ngươi ngã từ đám mây, người đầu tiên đến giẫm hai cước vẫn là bọn họ.
Từ nay về sau đã biết nhân gian ấm áp, lòng người dễ lạnh.
Khi tất cả những thăng trầm lắng xuống, Tiết Duyên nhìn quanh bốn phía, người vẫn đi theo chàng như cũ, chỉ còn lại một bà nội.
Nhưng mà hiện tại, dường như lại có thêm một tiểu cô nương.
Tiết Duyên nằm trên bàn, trán chống vào khuỷu tay, hoang mang nghĩ xem chàng đã làm được gì trong mười bảy năm qua.
—
Mãi cho đến khi Phùng thị về nhà, Tiết Duyên vẫn không thấy bóng dáng.
Sau hơn nửa giờ Dậu, trời đã tối hẳn, A Lê không thắp đèn, chỉ mặc một chiếc áo khoác trên người, ngồi nhìn trời ở ngưỡng cửa.
Phùng thị đẩy cửa gỗ tiến vào, nhìn thấy nàng như vậy, kinh ngạc hỏi, "A Lê, làm cái gì vậy? Sao lại ở đây, cảm lạnh thì phải làm sao đây."
A Lê giật mình, vội vàng vỗ vỗ đất trên người đứng lên, cúi đầu để che giấu sạch cảm xúc trong mắt, cười nói, "Chờ nội đấy, nội."
Phùng thị trách, "Lần sau không được như vậy nữa, ta có rời đi mãi đâu, không cần chờ ta."
A Lê cong môi, đi qua nâng cánh tay bà, nhẹ giọng hỏi, "Công việc hôm nay của nội có thuận lợi không?"
"Rất tốt, không tính là phong cách phức tạp, đoán chừng ngày mai làm thêm một buổi sáng nữa, liền thành rồi." Phùng thị tư tưởng, "Ta thấy nguyên liệu của nhà kia cực kỳ xinh đẹp, màu hạnh, nếu ngươi mặc tất nhiên sẽ đẹp, chờ lần này làm ra bạc tiết kiệm, qua mấy ngày lại biên một ít liễu lẵng đi bán, tích góp một chút cũng đủ mua nửa miếng vải làm váy cho ngươi.
"
A Lê nói, "Màu sắc này dễ bị bẩn lắm, huống chi con không có dịp dùng xiêm y mới, không bằng tiết kiệm được mua chút đi mua thịt ăn, thế thì tốt rồi."
Phùng thị vỗ mu bàn tay nàng một cái, làm như trách cứ, "Nói cái gì bậy bạ thế, con đang ở tuổi xinh đẹp, dù sao cũng phải làm một bộ xiêm y thích hợp, cho dù hiếm khi mặc, chỉ cần nhìn qua thì trong lòng đã thấy vui rồi.
Bằng không sau này nhớ lại, thì sẽ thành một chuyện tiếc nuối đấy."
A Lê kéo cổ tay bà lắc lắc như làm nũng, không nói gì khác.
Cơm trong nồi vẫn còn nóng, lúc Phùng thị chưa trở về, A Lê cũng không ăn, nước trong nồi bốc khói nghi ngút, khi nhấc nắp ra, bánh bao bên trong đã hơi bị mềm nhũn.
A Lê xé lớp da dính nước bên trên đặt vào trong chén mình, để cho khô rồi đưa cho Phùng thị.
Phùng thị đi rửa tay, đi trên đường nhìn trái phải nhìn một chút, buồn bực hỏi, "Tiết Duyên đâu?"
A Lê "A" một tiếng, thấp giọng nói, "Ngủ trong phòng ạ." Nàng không muốn Phùng thị phải lo lắng về chuyện này sau một ngày dài mệt mỏi, vì vậy nàng đã bịa ra lời nói dối, A Lê luôn ngoan ngoãn, nhưng bây giờ nói dối, vành tai lại hơi đỏ, nàng giơ tay che lỗ tai nóng rực của mình, lại nói, "Buổi sáng chàng đi ra ngoài mà quên mang ô, có lẽ là bị mắc mưa mà bị cảm rồi ạ."
Phùng thị nhíu mày, nhưng cũng không hoài nghi, chỉ gắp một đũa củ cải vào miệng, nói, "Bây giờ lúc lạnh lúc nóng, thật sự rất dễ bị bệnh, con có nấu chút canh gừng cho hắn uống không?"
A Lê gật đầu, "Có ạ, đã uống rồi ngủ rồi ạ."
Phùng thị cẩn thận quan sát nàng một lúc lâu, cuối cùng buông đũa xuống đưa tay sờ sờ trán nàng, lo lắng nói, "Nội thấy con cũng hơi lạnh, không nên ngồi ở cửa lâu như vậy, đợi lát nữa nội sẽ nấu thêm, con hãy uống ly đi."
Thấy Phùng thị cũng không nhìn thấu, trái tim A Lê đột nhiên thả lỏng, đầu ngón tay nàng xoa cán đũa, giương mắt cười cười, "Được rồi, nội."
Phùng thị hài lòng gật đầu, "Ăn xong thì tắm rửa sạch sẽ rồi đi ngủ, công việc phòng bếp không cần con làm đâu, con cứ chăm sóc cơ thể thật tốt mới là quan trọng."
Ban ngày trời mưa, đến tối mây đen cũng không tan, ánh trăng bị che khuất hẳn, A Lê ôm chăn ngồi trên giường, cả thế giới chìm trong bóng tối.
Phùng thị đã đi ngủ từ sớm, nàng ước tính thời gian, hiện tại chắc có lẽ đã qua giờ Hợi, nhưng Tiết Duyên vẫn không trở về.
Đến lúc này, củi còn lại trên bếp sắp cháy hết, giường đất cũng dần dần mất đi độ ấm.
A Lê trầm mặc chờ đợi, đang lúc thật sự nhàm chán liền đếm trong lòng, đến từ đầu, còn thiếu ba lần đếm là đến một vạn, rốt cuộc cũng nghe thấy tiếng vang lên bên ngoài cửa gỗ.
Cơn buồn ngủ biến mất ngay lập tức, A Lê lấy tay lau mặt, kéo áo choàng lên vai rồi vọt ra ngoài.
Nàng không mang vớ, phía dưới cũng chỉ có mỗi tiết khố, gió lạnh len lỏi đến tận mắt cá và bắp chân, vừa nhấc rèm cửa lên A Lê liền run rẩy.
Tiết Duyên một tay vịn tường thấp, một tay che bụng, thắt lưng cong thành một hình cung, thậm chí cực kỳ khó chịu mà nhíu lông mày lại.
A Lê nhìn thấy, vội vàng đi qua đỡ, nghe thấy trên người chàng toàn mùi rượu nồng, A Lê hít một hơi, chỉ cảm thấy toàn bộ cổ họng đều là bỏng rát.
Nàng chỉ cao trên vai Tiết Duyên một chút, sức mạnh chênh lệch rất lớn, Tiết Duyên lại say bất tỉnh nhân sự, liên tục ngã về phía nàng, tay A Lê còn đau, làm sao đỡ được hắn, hơi không để ý, hai người liền cùng nhau ngã xuống bên phải.
Tiết Duyên coi như không say như chết, lúc rơi xuống đất theo bản năng lập tức ôm lấy A Lê, bàn tay đặt chắc chắn lên gáy nàng.
Chàng híp mắt, nằm trên mặt đất lạnh lẽo thoải mái tự nhiên như ở trên giường, hô hấp kéo dài.
A Lê vừa lạnh vừa sợ, nằm trước ngực chàng một lúc lâu mới hoàn hồn, đang chuẩn bị đứng dậy kéo chàng, chợt nghe thấy Tiết Duyên gọi nàng một tiếng, "A Lê."
Chàng hỏi, "Tại sao ngươi chưa ngủ."
_______________________
Tác giả muốn nói:
Tôi muốn nhấn mạnh cái câu cuối cùng "Tại sao ngươi chưa ngủ" là để thể hiện "Ngươi đang chờ ta đúng không?" Ý là không phải là ung thư thẳng nam đâu.
Là ngọt ngào, ngọt ngào đấy!.