Đi vào,tôi đỡ ...- hắn đứng trước của nhà tôi,nghiêm giọng như một ông cụ..
_Ơ...
_Tôi không định bế cậu vào đâu – hắn nói.
_Tôi cũng chẳng thích thú gì đâu ...hừ - tôi có nói gì đâu mà hắn tỏ cái thái độ đáng ghét đó chứ.
Lật đật mãi tôi mới ngồi xuống được nơi cái ghế salon,thật vất vả quá...
_Ơ,Lan,chân con sao thế? – má mì từ bếp chạy ra thấy tôi vậy mới sửng sốt...
_Dạ,cháu xin lỗi bác,do cháu không cẩn thận mới khiến Lan bị ngã...
_Sao,ngã xe à ...- mẹ tôi lo lắng
_Dạ...
_thôi,không sao đâu – má tôi vỗ vai tên Phong – lần sau cẩn thận hơn là được..- Hừ,tôi cứ tưởng mà mì thân yêu sẽ vì đứa con cụ cưng bị thương mà oánh cho hắn một trận tơi bời,sẽ dùng “như Lai thần chưởng” thường ngày hay dánh cho bố con tôi mà xử “đẹp” hắn,ai ngờ....Đúng là trình độ “lừa người” của tên này quá cao,làm cho bản thân tôi cũng phải cúi đầu khâm phục...
_Bác cho cháu mượn hộp cứu thương ạ...
_Ấy ấy,để bác lấy,bác quên mất...- mẹ tôi lật đật chạy vào bếp,chỗ cái tủ tường lôi ra một cái rương ...
_thôi ,muộn rồi cháu cứ về đi để bác làm cho..
_Không,lỗi này tại cháu ,bác cứ để cháu làm,không thì cháu áy náy lắm..
_Xì..- đúng là tên cáo già,nói dối không chớp mắt,suýt nữa mình cũng bị lừa,nếu không phải quen biết,hiểu rõ tính cách của hắn,e rằng tôi cũng bị màn kịch này che mắt,trở thành một khán giả dưới khán đài mà không hề hay biết...
Mẹ tôi bảo hai đứa rồi chạy vào bếp nấu cơm.
_Gì mà bĩu môi thế?
_Đâu ,tôi có bĩu môi đâu ?
Hắn lại ười,cái điệu cười “lừa tình” ,trời sinh cho hắn khuôn mặt đẹp,nụ cười giết người cũng chỉ cốt lừa gạt người khác..
_Ngồi yên đi,không thì tôi cho cậu thằng cái xác ướp luôn đó...
_Xừ....- đau..quá...
_cố chịu đi ,một chút thôi mà...- rưới oxi già lên vết thương ,ai mà không đau cho được...nhwung,giọng điệu dịu dàng này ,quả nhiên có hiệu quả,tôi thấy chút ấm áp,mà quên là chân mình đang đau...
_Đó,xong rồi...từ nay cẩn thận đó,đừng có chạy nhảy lung tung nữa...
_Ừ..- bỗng nhiên tôi thấy mình nhỏ bé quá,đứng trước con người này,ngoan ngoãn lạ thường.
Tên Phong về rồi,tôi nằm trên giường,lắc lư ngắm nghía cái chân được băng bó một cách kĩ càng...thì cũng chẳng xây xát bao nhiêu nhưng rõ ràng là đau thật ,mà nhìn cách hắn chăm chú băng bó,nhẹ nhàng khuyên nhủ...tôi lại thấy vêt thương này có chút đáng yêu...(dở hơi thật :)) )
~ Chiều nay ,nghỉ ngơi,không được đi đâu cả ~
~ Cậu là ai mà có cái quyền ra lệnh cho tôi thế hả ~ - tôi đốp lại tin nhắn của hắn ngay lập tức.
~ Tôi là ông chủ,cậu là nô lệ ~ ực,tôi lại quên mất cái điều điên rồ đó,haiz....thật là,ốm đau thế này mà vẫn không thoát khỏi chuyện đau khổ,bị hành hạ..
Ô,em có phải là công chúa không? – một giọng nói dịu dangfmtrong trẻo vang lên từ người con trai đứng phía trước..
Tôi lúc này,trong bộ váy bồng bềnh ,thật đẹp,thật lộng lẫy....ôi,tôi đúng là một nàng công chúa kiêu sa,diễm lệ...
Khung cảnh xung quanh cũng thật đẹp...sáng sớm,mặt trời chiếu rọi....cả những giọt sương long lanh trên những ngọn cỏ xung quan...
_Chàng là ai ? – tôi gọi khẽ người con trai trước mặt....Người đó dần quay lại ,một khuôn mặt quen thuộc....