A Love Story Of Teen

Còn rất nhiều lời khen ngợi,hỏi han và cũng có cả những lời “gạ gẫm”nhưng tất cả cũng chủ yếu là để “kua” anh chàng thôi. Hết chuyện học giỏi, đẹp trai, tụi háo sắc này lại chuyển tông qua mấy chuyện vặt vãnh như “Cậu mặc áo hiệu gì?” “Cậu thick môn thể thao nào” và những câu mang săc thái quá đáng như “Câu có sử dụng nước hoa không?” “Mùi của cậu manly thật”..Bó tay với mấy mụ này!
Nhưng tất cả những lời khen ngợi, hỏi han và những ánh mắt nồng nàn, tha thiết , cộng với công sức chớp mắt làm duyên muốn rụng lông mi từ nãy đến giờ của bọn í….đều “đươc” đáp trả bằng ánh mắt băng giá, cái nhìn lạnh lùng và sự im lặng đến đáng sợ của Thường Khánh- chậc! cứ như một pho tượng .
Bọn “thảm hại đến tội nghiệp” kia mang cái pản mặt buồn như chú chuồn chuồn + vô cùng vô vọng rời khỏi chỗ nó, định thất thểu quay về chỗ ngồi thì anh chàng nhì khối- Mạnh Khoa bước vào lớp, bọn ý liền tươi roi rói vì biết “nịnh” Mạnh Khoa thì sẽ được đáp lại “như niềm mong ước” vì anh chàng không băng giá như Thường Khánh, rồi bọn háo zai lập tức kéo nhau bay cái vèo lại trước mặt Mạnh Khoa….và nói gì, diễn trò gì, không cần nói cũng biết…
……….
Recess….
Cũng như thường lệ, nó cho bút viết vào bóp, rồi sắp xếp tập sách, máy tính, pa này nọ vào học bàn. Sau đó, nó và con Lam đứng zậy và định kéo wân xuống canteen thì…
“cộc cộc cộc”-Ai đó gõ tay lên cánh cửa lớp nó- dù cánh cửa mở toang.- có nghĩa là chỉ gõ lấy lệ ọi người trong lớp ngước lên, thu hút sự chú ý.
Và một chất giọng thanh cao nhưng cũng đầy mưu mô xảo trá vang lên:
_Các bạn 11T4, mình vào được không- Trên tay cô ả là một xấp thiệp.
Mấy đứa con zai háo sắc sau một hồi loé mắt vội gật đầu điên cuồng:
_Tất nhiên, Hy Vân vào đi! Được bạn để mắt tới thì còn gì bằng….
Mấy đứa khác còn lại trong lớp (Trừ Thường Khánh) cười cười vì thái độ điện khùng thái quá của bọn nó.
Nhỏ Nhung - chẳng ưa gì Hy Vân (nói đúng hơn là chẳng ưa mấy đứa đẹp hơn mình), hỏi:
_Có chuyện gì ak Hy Vân?- Nhỏ nhìn xấp thiệp trên tay, buông lời “cà chớn”- Mới 17 tuổi mà phát thiệp cưới rồi ak?
Nhỏ Nhung không biết nó đang tự đưa đầu vào lưỡi hái tử thần, làm cho Hy Vân tức, chẳng khác nào nó đang tự cắt cổ mình. Nhưng hôm nay có vẻ Hy Vân đang vui nên cững không chấp nhất thái độ và câu nói “ngu xuẩn tày trời” của nhỏ.
_Đây không phải thiệp cưới, đây là thiếp mời các bạn đến dự party kết thúc lớp 11 ở nhà riêng của gia đình tôi ở Đà Lạt. Và đây cũng là lí do tôi qua lớp các bạn- Rồi cô ả tiến thẳng vào lớp, chuẩn bị phát thiệp….
Mấy đứa con trai trong lớp bắt đầu đưa ánh mắt hy vọng và cầu khẩn dõi theo từng bước đi của Hy Vân, mong rằng mình sẽ có được 1 trong những tấm thiệp dễ thương ấy. Nhưng nó biết chắc rằng đa số bọn này sẽ thất vọng, đời nào một tiễu thư đài các lại mời cái bọn thấy gái là tươm tướp tươm tướp như bọn nó dự party của mình chứ. Đúng thê thật, Hy Vân đi phớt qua bọn nó không thương tiếc.
Cô ả đến bàn nó đầu tiên, dù cho bàn nó gần cuối lớp.Và Hy Vân đưa một tấm thiệp màu trắng ngà cho Thường Khánh.
_Nhớ đi nhé!

Thường Khánh vẫn ngồi lì ra, không chịu cầm lấy. Hy Vân tiếp:
_Anh không nể mặt em sao? Thôi được rồi, em để xuống đây nhé, anh phải đi đấy!- Cô ả đặt tấm thiệp lên bàn. Thường Khánh không nói gì, cũng không tỏ thái độ phản kháng, nhưng điều quan trọng là anh chàng có đi không mới là vấn đề.
Tiếp theo, Hy Vân đưa tấm thiệp tương tự cho nó:
_Bạn cũng phải đi đấy!- Ánh mắt ấy làm nó lạnh sống lưng.
Rồi đến nhỏ Lam:
_Cả bạn nữa!
Sau đó là Mạnh Khoa, *nhỏ Dung, thằng Long* (*Hy Vân wen hai đứa này) Chỉ nhiêu đó người thôi, rồi cô ả bước ra khỏi lớp nó, xấp thiệp vẫn còn đầy ụ. Nó thắc mắc: Sao lại có cả nhỏ Lam, nhỏ Lam đâu wen Hy Vân, Mạnh Khoa cũng zậy….Chắc cô ả đang định giở kế hoạnh xấu xa gì với bọn nó…
Nhỏ Lam vội lấy thiệp ra.
Con nhỏ đọc lầm bầm trong miệng.
_Biệt thự số 9, đường Trần Phú…Có cả hình nữa này….Đẹp đấy chứ!- gịong nhỏ chợt như reo.
Mạnh Khoa cũng cầm tấm thiệp của mình, tiến lại phía bàn nó.
_Đường Trần Phú ak? Hình như là gần đường Trần Hưng Đạo.
_Thì nó nối với đường Trần Hưng Đạo mà- Nó góp giọng chêm vô.
Con Dung với nụ cười méo xệch lù lù đằng sau Mạnh Khoa:
_Mà đường Trần Hưng Đạo thì nổi tiếng với những căn biệt thự có ma đấy.
Rồi nhỏ ngồi xuống dãy ghế phía trên. . Đưa tay chống cằm, nhỏ gút lại tình hình nãy giờ:
_Túm lại là có đi hok?
_Tui hok đi!- Nhỏ Lam đưa tay đầu tiên- Tui thấy có gì đó mờ ám trong chuyện này, tui là bà chúa linh cảm đó!
Nó phì cười- cất tấm thiệp vẫn đang được giữ nguyên hiện trạng- tức là chưa mở- váo túi xách. Rồi nói với nhỏ Lam

_Bồ là bà chúa đoán mò thì có.
Bây giờ cả bọn mới đưa mắt nhìn người ngồi im, chẳng động đậy nhúc nhích, cũng chẳng nói lời nào nãy giờ- tảng băng di động Thường Khánh.
_Ý u sao?- Mạnh Khoa lên tiếng hỏi Thường Khánh.
Im lặng.
_Chắc là hok đi hả?- Tới lượt nhỏ Lam
Lại im lặng
_Sao zậy Thường Khánh. Nói gì đi!-Nhỏ Dung
Hắn cũng chẳng nhúc nhích. Thế là mọi người chuyển hướng mũi tên qua nó.
_Còn bồ thì sao, Thuỳ Anh?-Con Lam.
_Ngày mấy?- Nó hỏi
_24-25 tháng 6- Nhỏ Dung đáp
Sau một hồi đán đo suy nghĩ trong sự im lặng.
_Tui đi!- Nó hùng hồn tuyên bố.
Nó cũng chẳng hiểu mình nghĩ gì nữa. Nó thừa biết là Hy Vân đã giăng sẵn một cái bẫy để chờ nó. Chẳng lẽ máu liều trong người nó nổi lên đúng lúc này ư?...Hay là nó chính thức tuyên chiến với Hy Vân để bảo vệ tình cảm của mình.
Chỉ là nó cảm thấy chuyện này sẽ rất thú vị. Thì cứ xem như một chuyến du lịch 2 ngày một đêm ở thành phố sương mù thôi . Vả lại có lẽ đây sẽ là chuyến du lịch cuối cùng của nó từ bây giờ cho đến khi nó đậu đại học.
_Vậy tui cũng đi!- Nhỏ Lam và Mạnh Khoa đồng thanh.
_Sao bồ bảo bồ hok đi?- Nhỏ Dung “bắt giò” con Lam

_Ừ thì lúc đó tui cứ nghĩ Thuỳ Anh hok đi…Bây giờ hok lẽ nó đi mà tui hok đi..Với lại tui hok đi, mất công nó nhớ tui, ăn hok ngon ngủ hok yên thì tui sẽ trở thành kẻ tội đô mất.- Lam cười.
Nói là nói vậy thôi chứ nó biết rằng cả Mạnh Khoa và nhỏ Lam đều cảm nhận được Hy Vân đang cố gài bẫy nó, chia cắt nó và Thường Khánh trong lần dự party kì này. Bạn bè với nhau thì đi theo để bảo vệ nó cũng là chuyện thường…Riêng với Mạnh Khoa, không đơn giản chỉ là bạn bè wan tâm nhau đâu nhỉ…Còn nhớ anh chàng đã từng tự nói với mình “Tuy tôi sẽ không là người làm em hạnh phúc nhưng tôi sẽ đứng phía sau, tìm kiếm sự hạnh phúc cho em”
Nhỏ Dung thì chẳng có lí do gì để “xin kíu”
Còn lại mỗi đại thiếu gia hống hách kia…Nãy giờ tuy chứng kiến cảnh “dân tình” bàn bạc ồn ào náo nhiệt, thế nhưng hắn ta vẫn bình chân như vại. Dù cho ban nãy, khi nghe nó tuyên bố là sẽ tham gia chuyện này, hắn có vẻ ngạc nhiên, bất ngờ…và nếu nhìn kĩ, mọi người sẽ thấy rằng hắn vừa định nói điều gì đó nhưng có lẽ…ngại chỗ đông người.
Vừa lúc đó, trống đánh báo hiệu kết thúc giờ ra chơi. Nó và nhỏ Lam sực nhớ, rống lên tiếc hùi hụi vì mất oan mạng một bữa chén ngon lành dưới canteen.
------------------
_Cô định đi thật ak?- Thường Khánh khẽ hỏi nhỏ khi nó vừa ngối xuống.
_Nhìn mặt tui giống người hay nói xạo lắm á?- Nó vặn anh chàng.
_Tui chẳng muốn đôi co với cô đâu! Nhưng cô cũng biết đó là cái bẫy…..
_Thì sao? Hy Vân dù có mưu mô đến đâu thì cô ấy vẫn là một nữ sinh lớp 11 thôi, anh đừng có quan trọng hoá vấn đề…- Nó nói zậy thôi chứ thực ra cũng lo cho sự an nguy của chính mình đến rụng tim.
“Hoàng tử băng giá” thực sự cảm thấy lo cho nó, nhưng khi nó đã wuyết thì chẳng dễ lay chuyển, với lại đại thiếu gia hống hách không bao giờ nài nỉ câu xin người khác…Nhưng anh chàng hiểu rằng phải làm gì đó để đảm bảo an toàn cho nó- cho người con gái đang nắm trong tay trái tim mình...Cho nên..:
_Vậy tôi sẽ đi với cô!- Haizzz, chỉ còn mỗi “hạ sách”này thôi
Nó không ngạc nhiên, nó biết anh chàng sẽ không an tâm vì chuyện này…Hắn thix nó mà! Tảng băng lạnh lùng đã từng làm tan nát nhiều con tim bé bỏng của các nữ sinh khi một mực nói “không!” với mọi tình cảm dành ình…giờ đây, đã hoàn toàn “tan chảy” vì nó
_Biết quan tâm đến người khác rồi ak…-Nó ghẹo
_Cô lại muốn làm tôi nổi sùng phải không?- Vờ cau có
Nó phì cười, đó chính là lí do nó thick anh chàng -1 người luôn che giấu một cách vụng về những cảm xúc nguyên vẹn nóng hổi trong con tim được phủ băng của mình….
-----------------------------------------------------
Sau đó, ngày tổng kết năm cũng qua và tụi nó bắt đầu nghỉ hè.
Tình hình “chiến sự” giữa hai cha con cũng không còn căng thẳng nữa. Ông Nghĩa dạo này chẳng màng nhắc tới chuyện của nó- nó hy vọng ông Nghĩa sẽ hok bao giờ nhắc tới nữa, nó sợ tình cha con giữa nó và ông sẽ bị lưu mờ dần.
Một buổi tối đầu tháng 6.
Như thường lệ (từ hồi nó bắt đầu nghỉ hè), anh nó và nó ngồi xem TV, nghe Rainism của anh Bi.
Ba nó thì ngồi uống trà, nghiên cứu vài tài liệu hoặc hồ sơ của CTy.

Sực nhớ đến party của Hy Vân, nó nhủ thầm “Phải xin ba cái đã!”
Nghĩ thế, nó lật đật từ dưới đất nhảy lên bộ salon cạnh ông Nghĩa.
_Ba!- Nó khẽ gọi
_Gì hả con gái?- Ông ngước lên (Cách đối đáp này làm nó nghĩ đến thời ấu thơ)
_Dạ, con muốn xin ba cho con đi dự party của một nhỏ bạn ở Đà Lạt..
_Tận Đà Lạt cơ à?- Ba nó hỏi
_Dạ…- Nó khẽ gật
_Con muốn đi cũng được…nhưng có thằng bé đó đi hok?
Nó thừa biết “thằng bé” đó là ai? Bởi vì đó cũng chính là câu hỏi mà nó lo ngại. Nó ấp úng trả lời:
_Zạ..zạ có…
Ba nó nghiêm mặt:
_Nếu có nó thì con hok được đi đâu, ở nhà lo học thêm đi, còn 1 năm nữa là thi đại học rồi!
Nó biết tình hình sẽ chuyển biến như thế nếu ba nó biết có Thường Khánh cùng đi.
_Nhưng ba ak, Thường Khánh đi cùng cũng có sao đâu hả ba? Con luôn nghĩ chuyện ba cấm cản tụi con có một phần rất vô lí nhưng nếu chỉ vì có Thường Khánh mà ba hok cho con đi thì còn vô lí gấp 10 lần đó ba!
----------------------------------------
Nó nghĩ mình vừa an gan trời mới dám nói với ba như thế, nhưng dù gì đó cũng là một cảm xúc rất thật của nó. Ai nghĩ nó hỗn cũng được, nó chán ngán chuyện này lắm rồi.
Ba nó thoáng ngạc nhiên, rồi im lặng, có lẽ ông cũng hơi bị bất ngờ khi nghe nó nói.
Sau một hồi chẳng nhếch môi , ông Nghĩa nói, giọng ông trầm hơn hẳn:
_Ba cho con đi đó!
Nó cứ gọi là há hốc mồm ra vì bất ngờ, thì ra mấy câu nói “nhất thời hồ đồ” lại có tác dụng như zậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận