A Love Story Of Teen

Chợt Manh Khoa từ trong đám đông bước ra, kéo ghế ngồi kế bên nó:
_Sao cô ngồi đây một mình? Chờ cái tên cố chấp đó hả?
_Xì! Ai thèm!- Nó đáp- Còn anh? Nhìn có vẻ mệt zữ….
_Uh thì nhảy nãy giờ mà!
Mạnh Khoa được gắn mác “hot boy mới” của đêm nay, hết em này đến em khác đến lân la làm wen rồi mời nhảy, tụi nó mà biết Mạnh Khoa thick nó chắc phải tức trào máu họng (kaka) vì cả hai hot boy sáng giá là Mạnh Khoa và Thường Khánh đều liu xiu vì nó (thế mới đau!)
Mạnh Khoa mới cầm ly vang trên bàn, chưa kịp uống cho đỡ khát thì ở đâu lại một em xynh tươi khác tiến lại trước mặt:.
_Mạnh Khoa, mình làm quen với bạn được không?

Anh chàng lịch sự mỉm cười:
_Tất nhiên rồi!
_Mình là Mai Giang, bạn khiêu vũ với mình một bài nhé!- Cô bé kia vào thẵng vấn đề chính.- Mình rất thích nhạc khiêu vũ.
Mạnh Khoa đặt ly vang xuống bàn, lại nở một nụ cười thân thiện, thật khó hình dung nổi một con người suốt ngày chỉ biết cười một cách lịch sự và dễ thương như thế! Đúng là một baby boy đáng mến!
_Được thôi- Anh chàng nói zới cô bé kia và quay wa nhỏ- Tôi đi một lát, sẽ quay lại sau, tôi hok cam lòng nhìn cô ngồi một mình thế này đâu- Hắn nháy mắt, cười (lại cười)
Thế là cô bé kia hok ngần ngại kéo tay Mạnh Khoa hòa vào đám đông đang từng cặp “đung đưa” theo từng giai điệu nhẹ nhàng của bản nhạc khiêu vũ rất chi là trữ tình!
Còn nó thì lại ngồi một mình, ăn rồi xem người ta khiêu vũ….Sao hôm nay nó chẳng có hứng nhảy nhót tí nào
Bỗng có một giọng nói rất wen thuộc vang lên sau lưng nó, giọng nói thấy ghét nhất mà nó từng nghe:
_Ăn vừa thôi, cô chán làm heo đến nỗi muốn tự biến mình thành voi à?
Nó way ngoắt lại. Vừa mừng vừa tức khi chạm mặt cái tên Thường Khánh đáng chết giẫm ngàn lần đó. Nó đâu biết rằng, tuy là người vẫn còn trong trạng thái “lạnh lùng xen lẫn biến nhiệt” nhưng từ hồi chìu tới giờ, trong Thường Khánh lun có một cảm giác rất lạ, cảm giác của một kẻ “tội đồ” vì đã đối xử hok phải với nó…..Đều tại chữ [ghen] mà ra.
_Uh, tui muốn thành voi đấy! Có sao hok?- Nó hét lên đáp lại, may mà tiếng nhạc xập xình ngoài kia đã át đi tiếng la của nó nên nó hok bị nhìu người “mắt tròn mắt dẹt” nhìn đắm đuối như mấy lần khác.
_Zậy thì mặc kệ cô!
Dù người ta rất muốn xin lỗi nhưng…đầu nghĩ một đằng, chân tay làm một nẻo. Nói xong câu đó Thường Khánh phũ phàng quay đi!

Nó tức càng thêm tức, tức muốn xì khói lỗ tai, hok ngờ tên ấy lại có thề ‘vô lương tâm’ như thế! Nó hét theo:
_Ê, khoan đã!
Thường Khánh quay lại:
_Chuyện gì nữa đây?
Thật ra nó cũng chẳng hiểu mình kêu tên ấy để làm gì, nó gãi gãi đầu, giọng ỉu xìu:
_À không có gì, thôi anh đi đi, nói chuyện zới anh thì càng lên tăng sông thôi!- Nó xua xua tay rồi thất thểu way mặt lại, hok quên bốc cái bánh bỏ zô miệng.
Thường Khánh phì cười rồi bước lại, kéo ghế ngồi xuống cạnh nó. Nó trợn tròn:
_Ngồi đây làm jie?

Thường Khánh làm giọng kiêu:
_Sợ cô cô đơn wa’ rồi nghĩ quẩn thôi!
Nó “Hừ” một phát rồi way mặt sang hướng khác, hok thèm đả động gì đến hắn nữa.
Thật ra nếu nó ráng mở rộng cái đầu để suy nghĩ, thì câu nói ấy sẽ có nghĩa là “Tôi hok yên tâm để cô ngồi một mình đâu”, hic, nhưng còn lâu con bé ngang bướng như nó mới chịu hiểu…..Mà cũng lạ thật, ngày mới xuất hiện, Thường Khánh tuy rất lạnh lùng với bọn con gái trong lớp, cũng kiêu lắm, nhưng mức độ lạnh lùng của Thường Khánh chỉ thấp cỡ 5/10 thôi, hắn hok giao du nhìu với mấy đứa cùng lớp nhưng lại lun chọc tức nó, và chắc chắn là lúc đó, anh chàng không “nghĩ một đàng làm một nẻo” giống bây giờ…..
Nó có quyền năng làm thay đổi một con người băng đá ư? Hay là vì con người đó đã tìm được true love của mình…..
Nhưng chỉ từ khi Hy Vân chuyển trường theo Thường Khánh, mức độ lạnh lùng của anh chàng liền vọt lên 10/10, đó là đối với mấy đứa khác, còn zới nó, vẫn kiêu, vẫn chọc tức, đôi khi lạnh lùng, đôi khi lại lúng túng, thêm cái chứng “suy nghĩ thế này, hành động thế khác”, chỉ độc quyền mỗi nó thôi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận