A Love Story Of Teen

TÓM TẮT PHẦN TRƯỚC: Sau khi ra khỏi nhà nghỉ, đang đi trên đường cùng với Thường Khánh thì nó bị hai thằng cà chớn…thả dê. Sôi máu, nó giở Karate + Judo ra với 2 thằng đó. Kết quả: hai thằng 35 bị nó knock-out tại chỗ. Tưởng thế là xong chiện, ai dè, hai thèng này là bạn của một nhóm du côn Đà Lạt…Thế là nó và Thường Khánh bị bọn du côn đó truy đuổi. Hai bên rượt nhau như phim hành động trên đường phố Đà Lạt. Liệu nó và Thường Khánh có bị bọn du côn bắt hok? Chiện nài sẽ đi đến đâu đây? Các bạn đọc tiếp nhaz’!
Đường phố Đà Lạt một ngày nắng đẹp.
Thường Khánh nắm tay nó, chạy. Tiếng chân của nó, tiếng chân của Thường Khánh, tiếng chân của bọn côn đồ cùng nện thình thịch xuống đường. Ánh nắng ban mai trong vắt xuyên qua từng tán lá, nhảy nhót trên mặt đường. Và trên những vòm cây, mấy chú chim đang thi nhau ca hót. Tất cả hào quyện vào nhau, tạo nên một bức tranh tuyệt hảo [ I think!]
Có điều hai nhân vật chính bất đắc zĩ của bức tranh này chẳng có vẻ jie là dễ chịu cả. Hai đứa vừa chạy vừa thở. Trong khi bọn côn đồ vẫn đuổi theo đằng sau, không lộ một vẻ jie gọi là mệt mỏi……
Nó lại mang giày nữa, chạy nãy h, đau thấu 9 ông trời….mà chẳng dám kêu ca tiếng nào. Nhưng ít ra, chẳng hiểu sao nó thấy rất yên tâm khi biết Thường Khánh vẫn đang nắm chặt tay nó…..
Thường Khánh đỡ hơn được một chút. Con trai mà, sức chịu đựng phải khá hơn chứ. Nhưng hình như anh chàng cũng ”xìu” lắm rùi….Mà phải công nhận, hoàng tử băng giá của chúng ta…rất chi là…..quyến rũ trong mọi hoàn cảnh. Như ngay lúc này, đang muốn ná thở, thế nhưng gương mặt cực kì hoàn hảo không chút tì vết, điểm xuyến thêm vài giọt mồ hôi bên phía thái dương của anh chàng, vẫn rất cuốn hút ánh nhìn của người đi đường, nhất là từ đám con gái.
Lát sau. Bọn côn đồ ngày càng sát nhíp hai đứa. Nó nhắm chừng mình chạy hết nỗi, còn Thường Khánh thì vẫn còn khả năng thoát thân….Thế nên, nó cố nén đau, vừa thở hồng hộc, nó vừa nói:
_Thường Khánh, anh….buông tay tôi ra đi…..Buông ra…Anh chạy một mình đi…Tui chạy hết nỗi rồi..Tui sẽ không sao đâu…Chắc là…Bọn chúng….sẽ không làm jie con gái đâu…- Nó nói đứt quãng vì mệt, nhưng vẫn cố cười để Thường Khánh an tâm.
Nhưng anh chàng đâu dễ bị dụ.
_Cô điên à…Giang hồ, đến con nít cũng hok tha nói jie đến cô!
_Nhưng….
_Đừng nói nữa …Có chết tôi cũng không để cô rơi vào tay tụi nó đâu ! [woa woa] – Nói rùi Thường Khánh siết chặt tay nó hơn…
Tự dưng nó cảm thấy ấm áp đến lạ lùng.
Mà cũng trớ trêu thật. Để đánh lạc hướng bọn du côn, Thường Khánh đã kéo nó, rẽ zô ngõ này đến quẹo vào lối kia, hết đường vòng đến đường tắt….Vậy mà bọn giang hồ vẫn đuổi kịp…Chả hỉu tụi nó ăn jie mà dai sức thấy sợ.
Khi tưởng chừng hi vọng sắp tắt, chợt trước mặt hai đứa….hiện ra một con phố rất đông người, toàn là khách du lịch. Nó nhìn lướt cái tên đường trên bảng…Đường Hoa 3/4…hèn jie, đường hoa mà, đông người là phải. Từ lòng đường cho đến vỉa hè, chỗ nào cũng chật ních người.
Thường Khánh và nó nhìn wanh….Kế bên đường hoa có một con đường khác, hơi bị vắng người, xe cộ cũng ít.
Nó nhủ thầm, khỏi nghĩ cũng bik, Thường Khánh sẽ kéo nó chạy vào con đường vắng người. Chứ cái đường hoa chật ních, không bik có đủ không khí để thở không, chứ nói jie đến chỗ để chạy.
_Nhanh lên bây… Tụi nó kia rồi! –Một tiếng la đằng sau lưng. Tiếng chân bọn du côn vang lên lớn hơn.
Nó hốt hoảng ngoái lại nhìn. Oách! Bọn nó gần lắm rùi. Ngay lập tức, không phân vân suy nghĩ. Thường Khánh kéo tay nó chạy vào đường hoa.

_Jie zậy?- Sao lại…..?- Nó ngước lên hỏi….
_Nhìu chiện, để dành sức mà chạy đi.- Thường Khánh phán 1 câu, nó cụt hứng, nín lun.
Cố hết sức chen chúc trong dòng người như kiến cỏ, [tất nhiên là Thường Khánh chen, mở đường cho nó chạy….chứ nó còn sức lết là may lắm ùi…], được một lúc, tự nhiên, nó không thấy hơi hướm của bọn du côn đằng sau nữa…Nó càng lo zữ, người ta nói trước giông bão, mặt biển bao h cũng phẳng lặng mà…Nơm nớp lo sợ, nó không dám quay lại đằng sau nhìn…..
Thêm một lúc nữa, ngoài tiếng càm ràm của mấy người đi đường vì bị hai đứa “bon chen”, nó hoàn toàn không thấy jie khả nghi nữa. Đến lúc này, gom góp hết chút can đảm còn sót trong người, nó ngoái lại nhìn….Và…cảnh tượng í làm nó nghĩ là mình đang nằm mơ: Hoàn toàn không thấy dáng dấp của một tên du côn nào nữa. Tất cả những jie hiện lên trong mắt nó bi h là dòng người đông đúc với những khuôn mặt xa lạ, tây có, ta có, nhưng chả thấy 1 thằng ma nào của bọn du côn….
Thoát dễ zậy sao, cứ tưởng nếu chạy vào nơi đông ng` thế này sẽ dễ túm chứ. Vì sức trâu của bọn du côn, rẽ dòng người ra, để đuổi theo tụi nó, chắc hẳn hok phải là một việc khó….Nó đâu bik rằng, bọn du côn bi h như những con kiến lạc vào mê cung không bik lối ra và đang gào lên những tiếng gào bất lực “Đâu rồi? Tụi nó đâu rồi hả pây>????” hoho
Đang mông lung suy nghĩ thì Thường Khánh vừa kéo nó ra được đường lớn. Thoát nạn, thoát lun con đường “ác mộng đông người” kia. Anh chàng gập người, chống tay lên một thân cây…thở như chưa bao h được thở. Còn nó thì vẫn hok hỉu chuyện sao bọn du côn lại để xổng hai đứa dễ dàng zậy.
_Nè…-Thường Khánh nhìn nó- Làm jie mà mặt đờ ra thế?
_Hở?- Nó giật mình khi nghe gọi, rùi giải thick – Tui không hiểu….Ban nãy lúc anh kéo tui chạy zào đường hoa, tui tưởng chết tới nơi rùi chứ….
Không để nó nói tiếp, Thường Khánh cắt ngang:
_Cô đúng là đồ đầu đất…Thử tưởng tượng xem, bị lạc giữa biển người đông như thế, chẳng khác jie như lạc vào ma trận, đông tây nam bắc còn khó phân biệt, nói chi đến việc tìm người. Cô ngốc thật đấy… Vả laị….May cho cô là người mặc đồ đỏ khá nhìu, nên chúng khó nhận ra, nếu hok thì….- Anh chàng bỏ lửng, rùi tiếp- Mai mốt nhớ rút kinh nghiệm,đi với tui đừng có mà mặc đồ chói như thế nữa nház! Không khéo lại lien luỵ đến tui như hum nai đấy!
Nó gân cổ dội lại ngay:
_Kệ tui, anh còn nói nữa, có ai muợn anh cứu tui đâu, ban nãy còn nói sẽ hok bao h để tui rơi vào tay tụi nó…zậy mà, mà tui thick mặc đồ chói cũng đâu liên wan…- Nhưng nó chưa dứt câu thì bỗng có một tiếng động lạ phát ra….từ bụng nó. Thường Khánh nhìn nó một hồi lâu.Hic, quê chết được.-Er
~- Nó ngượng chín người, vội cười phớ lớ chữa cháy- Có jie lạ đâu…Từ tối wa đến h tui chả ăn được jie cả, nên….
Thường Khánh nhịn lắm mới không bật cười, lúc bối rối, nhìn nó đáng iu thật đấy!~
Tại một nhà hàng.
Hai đứa ngồi ở cái bàn kế cửa kính nhìn ra đường. Chị tiếp viên đứng kế bên. Nó cầm tấm menu. Mắt sáng như sao. Không phải là nó ham ăn đâu, mà tạị zì nó đói quá rùi….
_Em ăn món này, món này, món này nữa…-Nó di di tay lên tấm menu –Phiền chị nhaz!- rùi nó nhoẻn cười, trả lại menu cho chị tiếp viên.
Thường Khánh thì chỉ đơn giản:

_Chị cho em một mì xào HQ.
Chị tiếp viên gật đầu chào rồi quay lại quầy. Nó ngồi đó, háo hức háo hức chờ đồ ăn đem ra. Bây h nó mới biết là mình đang đói điên cuồng, ban nãy vì lo chiện bọn du côn nên wên đói…..Lúc này nó mới nhận ra…mình iêu food đến mức nào….Nhìn nó cứ như con nít sắp được ăn kẹo, Thường Khánh không khỏi ngứa mắt:
_Nè! Cô có cái tính như zậy từ lúc nào zậy hả?
_Tính jie cơ?- Nó ngơ ngác.
_Tính thấy đồ ăn là sáng mắt.- Thường Khánh đáp
_Tại tui đang đói chứ bụ…-Nó phân bua.
Liền đó, chị nhân viên mang đồ ăn đã kêu ra……1 tiếng sau. Nó gác đũa, lấy khăn lau miệng. Hehe, cảm giác no nê mới sáng khoái làm sao. Nó không để ý rằng, nãy h Thường Khánh ăn thì ít, mà ngồi nhìn nó ăn thì nhiều.
_Xong rùi để tui thanh toán rùi đi, còn phải tìm đường về nhà Hy Vân nữa.- Nói rồi anh chàng kéo ghế đứng zậy, định móc bóp ra, nó ngăn:
_Thuj để tui cho! Anh bao tui nhìu lần ùi, h đến lượt tui.
Thường Khánh chưa kịp trả lời thì nó đã mở ví ra. Đúng lúc đó, nó mới sực nhớ rằng lúc đang bỏ đồ zô ví để xuống đại sảnh biệt thự, nó đâu có bỏ money zô. Ban đầu cũng định bỏ, nhưng lại thấy không cần thiết nên thôi. Nó đờ người.
_Jie nữa zậy?- Thấy điệu bộ bất thường của nó, Thường Khánh lên tiếng hỏi.
_Hix…- Nó nói như mếu- Tui wên đem xiền rùi…
Thường Khánh thở hắt ra, lạnh lùng:
_Thế mà cứ lanh chanh….
Nói rùi anh chàng cho tay vào túi, móc bóp ra….Đột nhiện, mặt anh chàng…biến sắc. Nó chưa kịp hỏi chuyện jie thì Thường Khánh ngoắc ngoắc nó đứa tai sát lại. Anh chàng nhìn wa nhìn lại, rùi thì thầm vào tai nó:
_Tôi để quên bóp ở nhà nghỉ rồi.
_Hả?- Nó hét lớn. Mọi người đổ dồn cặp mắt zô chỗ tụi nó, mặc kệ, nó tiếp- Anh….anh nói thật đó hả?

_Ai lại giỡn chuyện này….
_Hix…làm sao đây, tui không muốn ở lại đây rửa chén đâu nhaz….- Nó thẫn thờ…bỗng một ý tưởng loé lên, nó nháy mắt tinh ranh- Hay là thế này…..[ Nói nho nhỏ vào tai Thường Khánh]
---------------
Cửa ra vào có 1 anh bảo zệ đứng gác. Quầy làm đồ ăn thì khuất sau một bức tường, túm lại, bi h, chỗ tụi nó ngồi ăn chỉ có hai đứa nó, mấy người khách khác với 1 ông bảo zệ ngoài cửa.
Một cặp tình nhân nắm tay nhau vào nhà hàng, vừa đi tới chỗ bảo zệ thì nó chạy ra, cố tình tông phải hai người. Nó ôm cánh tay mình, nhăn mặt rùi lớn tiếng:
_Hai người có mắt không hả? Đi đứng kiểu jie thế?
Cô gái bị nó đụng phải nổi sung lên, tất nhiên òy, vì lỗi là ở nó, thế mà nó còn dám….
_Nè, con nhóc kia, mày nói cái jie vậy. Rõ ràng mày tông trúng tụi tao trước, còn ở đó mà ăn vạ hả?
Đã diễn thì phải cho giống thật. Nó đánh liều, đẩy vai cô gái kia, vênh mặt:
_Ừ đấy, tôi ăn vạ thì đã có sao?
Anh chàng bạn trai của cô gái nóng mặt vì người iêu của mình bị nó đẩy, liền cầm cánh tay nó, giật mạnh ra. Anh bảo zệ thấy cuộc cãi vã có dấu hiệu sắp xảy ra xô xát, liền chạy đến ngăn anh chàng kia lại. ….[hoho, trúng kế]..Thường Khánh nhân cơ hội đó, lẻn ra ngoài, trốn đằng sau một thân cây.
Ngay lúc đó, nó làm vẻ mặt hoảng hốt, tay chỉ vào một toà cao ốc ngoài lộ, hét lên:
_Á….Coi kìa, có người nhảy lầu tự tử!
Tính hiếu kì trỗi dậy, cả ba nhân zật còn lại đồng loạt ngước mắt về phía tay nó. Chộp lấy sơ hở, nó liền ba chân bốn cẳng vù lại phía Thường Khánh, kéo tay anh chàng, dông tuốt.
Tên bảo zệ sau 1 giây định thần và phát hiện nó đã đánh bài chuồn, liền quýnh quáng hô vang lên.
_Quịt tiền! Bớ người ta, có người ăn quịt , bắt chúng nó lại jùm tôi với!!!!!!!!!
_Hehehehe…-Nó đang cười sung sướng vì tưởng đã thoát thân dễ dàng thì bỗng nhiên, trước mặt tụi nó xuất hiện hai anh cảnh sát, chặn đường tụi nó lại T.T
Chời ạ, ai bảo quịt tiền một nhà hàng nằm gần đồn cảnh sát cơ chứ?????
----------------
_Cũng tai cô, ai bảo bày ra cái trò ăn quịt này làm jie, bi h mới thấy cái cảnh! Nếu thành thật thì có lẽ đã không thảm như bây h- Thường Khánh, giọng trách móc, lừ mắt nhìn nó.
_Lúc này thì nói hay lắm, zậy mà khi tui đưa ra kế hoạch tẩu thoát, anh gật đầu cái rụp- Nó dội đạn.

_Thôi thôi, đừng cãi nhau nữa, lo rửa chén đi- 1 giọng nói vang lên sau lưng nó và anh chàng…Chính là chị phụ pếp- Nhanh lên, hai đứa pây còn phải lau nhà và xếp ghế sau khi khách về hết và rửa chén một lần nữa thì mới hết tội!
Nó và hắn liếc nhau lần nữa rùi hậm hực, cúi mặt xuống với đống bát đĩa cao hơn núi đang chờ tụi nó….Hai đứa đang ở trong nhà pếp của nhà hàng, kế bên một đống chén dĩa dơ dáy và cao ngất. Sau lưng là chị phụ pếp với 1 cây gậy trên tay….Toàn cảnh ‘happy ending’ của cuộc tẩu thoát bất thành của hai đứa..T^T
------------------------------
Khu biệt thự nhà Hy Vân.
Cả đám đang đổ xô đi kiếm nó và hắn. Mạnh Khoa, con Lam, con Dung và mấy đứa nữa làm nhóm 1. Hy Vân, Lâm Danh và mấy đứa khác làm nhóm 2.
_Thật sao? Chính là Mạnh Khoa thúc Thuỳ Anh đi tìm Thường Khánh sao? Sao cô biết?- Lâm Danh sốt sắng.
_Bạn tôi nghe được cuộc nói chuyện giữa Mạnh Khoa và Kiều Lam sau khi Thường Khánh và con bé Thuỳ Anh mất tích, chính Mạnh Khoa đã thừa nhận….-Hy Vân đáp, ánh mắt giận zữ- Mời tên ấy đi, định cho hắn làm bánh xe dự phòng nếu như kế hoạch lần này bất thành…không ngờ, hắn lại trở thành một vật cản to lớn, cái tên ngu ấy….cả đời hy sinh vì ng` khác thì đuợc jie chứ????.
Lâm Danh không nói jie. Anh chàng đang vừa tức lo. Tức vì kế hoạch đã có thể thành công mĩ mãn nếu Mạnh Khoa không xía zô. Này nhé, nếu lúc đó Thuỳ Anh không đi tìm THường Khánh mà là Hy Vân đi tìm….Thường Khánh đang buồn, Hy Vân xuất hiện….[chiện jie xảy đến? Khó nói tr” lắm…] Sau đó, Lâm Danh tình cờ đưa nó tới…Hiểu lầm nổ ra ...Vết rạn to lớn trong tình cảm giữa nó và Thường khánh sẽ xuất hiện , khi hai đứa cố chấp này hiểu lầm lẫn nhau….Nhưng tiếc rằng, thiên thần tốt bụng Mạnh Khoa đã tham ja vào chiện này và làm kế hoạch đang trên đà thắng lợi bị chệch hướng sang một lối khác…Còn lo là lo cho nó, đúng hơn là lo cho kế hoạch tình cảm của mình, hic, nghĩ thử xem, “cô nam quả nữ” ở bên nhau suốt một đêm [kấm nghĩ pậy], dù hok có chiện tày trời kia xảy ra thì tình cảm giữa họ cũng sẽ lớn lên rất nhiều….Con đường chinh phục trái tim nó của Lâm Danh đã chông gai, sau chuyện này, sẽ còn chông gai hơn nhiều.
1 tiếng sau cuộc đi tìm hai đứa nó…Cả đám [tức hai nhóm] tập trung lại điểm xuất phát, chính là biệt thự của Hy Vân. Đứa nào đứa nấy…chân mỏi rã rời….
Bỗng phía đầu con lộ dẫn vào nhà Hy Vân, có tiếng con gái la lớn:
_Ê, mọi người!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!- Chính là nó và Thường Khánh….Nó thì như vớ được vàng, tức tốc chạy lại phía bọn bạn. Riêng Thường Khánh thì vẫn hờ hững thả bộ như bt. Con Lam, Mạnh Khoa và Lâm Danh cũng chạy về phía nó.
Nó vừa đến nơi, Lâm Danh lao lại ôm chầm lấy nó, rối rít:
_Bạn đi đâu cả đêm vậy? Tui lo lắm biết không, có jie cũng phải gọi điện về báo chứ….
Nó nhẹ nhàng đẩy Lâm Danh ra, gượng cười:
_Xin lỗi vì đã để mọi người lo lắng…Hum wa trời mưa, điện thoại tui vô nước nên….
_Không sao, về là được rùi….-Con Lam chen ngang, rùi huých vào tay nó- Mà bồ đó…biết hum wa Mạnh Khoa dầm mưa đi kiếm bồ cả đêm không?
_Thật hả?- Nó trợn ngược nhìn nhỏ Lam….rùi hướng đôi mắt của kẻ tội đồ về phía Mạnh Khoa, nó lí nhí- Xin lỗi nhaz…..Đúng ra tui phải phone cho anh lúc tìm dc Thường Khánh như đã hứa…nhưng lại wên mất….- rùi nó lại to tiếng, trở về với thái độ ngang như thường lệ- Mà anh nữa…Ngốc wá cơ, ai mượn dầm mưa đi kiếm tui, lỡ anh bệnh thì sao hả?
Mạnh Khoa cười [nụ cười thiên thần], nhìn nó, đáp
_Thì tui sẽ đòi cô chăm sóc tui, như hồi tui bị tai nạn í…
_Nói xui!- Nó đấm vào vai anh chàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận