A Năm Quét Rác - Bắt Đầu Điệu Thấp Tu Hành


Nhìn Lộc Thượng Phong bị đánh cho tơi bời thế kia, đám người bên dưới càng thêm e ngại Long Ngạo thiên.
“Lộc sư huynh, ngươi không sao chứ?”
Một vài tên đệ tử vội vàng tiến đến đỡ y dậy, còn không ngừng hỏi han.
Có tên không nhịn được mà đối với Long Ngạo Thiên quát: “Ngươi làm gì mà ra tay nặng như vậy, đây chỉ là tỷ thí mà thôi!”
Đối mặt với những lời chất vấn của mấy người này, Long Ngạo Thiên nhếch miệng cười lạnh: “Chỉ có kẻ yếu mới cần đòi công bằng, ta không giết hắn đã là may mắn lắm rồi.

Cút đi!”
“Ngươi… ngươi cứ chờ đó mà xem!” Một tên đang đỡ Lộc Thượng Phong cắn răng buông ra lời đó, rồi nhìn mấy đồng bạn nói: “Chúng ta đi!”
Nhìn đám người bọn họ chật vật rời đi những tên tu sĩ vây xem không khỏi chê cười, mới đầu thấy gã thanh niên này có vẻ ngạo nghễ ai dè bản lĩnh chỉ có vậy.
“Không có ai nữa sao? Đám các ngươi ăn hại như vậy.” Sau khi giải quyết xong Lộc Thượng Phong, Long Ngạo Thiên tiếp tục buông lời thách thức đối với đám người bên dưới.
Nghe được mấy câu như vậy của hắn làm cho mọi người ai ai cũng phẫn nộ, tất cả đều hiểu người này đang cố tình kích động bọn họ nhưng… liên tục như vậy trong lòng liền rất uất ức.
Ai mà chẳng đang ở giai đoạn thiếu niên ngông cuồng.
Một lời hai lời còn nhịn được, liên tục bị Long Ngạo Thiên buông ra những lời cay đắng, rất nhiều thiếu niên vốn còn mang tâm tư hóng chuyện cũng không nhịn được mà tiến lên dạy dỗ y một phen.
“Ta vốn khinh thường ra tay với ngươi, nhưng ngươi năm lần bảy lượt khiêu khích chúng ta.

Được, đã như vậy ta liền thành toàn cho ngươi.”
Một nam tử mặc y phục màu đen vẻ mặt khó chịu nhìn Long Ngạo Thiên nói ra.
“Đúng vậy, tưởng chúng ta sợ ngươi chắc.”


Rất nhiều người cũng không nhịn được mà đứng ra nói chuyện, có người đầu sẽ có người thứ hai đứng ra.

Cứ thế trên đài liên tục truyền tới âm thanh đánh nhau vang dội liên miên không dứt.

“Ha ha, tốt.

Nếu như ta thua ta sẽ rút lời nói của mình, chân trọng xin lỗi các ngươi.

Nhưng nếu các ngươi thua, thì chính là chứng minh các ngươi là một lũ phế vật.”
Đối mặt với nhiều lời chỉ trích như vậy Long Ngạo Thiên không những không sợ mà càng cười to nói.
Nhìn thấy khung cảnh trên võ đài ngày càng không có dấu hiệu hạ nhiệt mà càng thêm sôi động, trong lòng Nhất Vô Niệm càng thêm ưu phiền.

Mấy người này thật sự không có việc gì làm hay sao? Không nên dùng tài nguyên tông môn trợ giúp mà bế quan khổ tu, ra đây kêu gào cái gì.
Sao cứ đúng cái ngày hắn cần thì lại xảy ra những chuyện như vậy!
Tâm tình có chút khó chịu, nhìn tên Long Ngạo Thiên này đang huyên hoang thì càng khó chịu.
“Thôi được rồi, đợi đến tối rồi đánh dấu vậy! Không sao, không có việc gì phải tức giận.” Nhất Vô Niệm tự an ủi mình một câu.
Nhất Vô Niệm một mực kiên nhẫn đứng ở bên dưới võ đài quan sát, hắn phát hiện đám người này dùng thuật pháp đúng là đa dạng chủng loại.
Nào là cái gì “Thủy Long Bạo Tức” tên thì rõ nổ nhưng mà lúc được tên đó đánh ra thì hóa ra là một con thủy xà trơn trượt, có khi còn giống con giun hơn.
Nhưng có rất nhiều kẻ kiếm pháp hết sức tinh diệu, ngay cả hắn cũng không nhịn được mà xem nhiều một chút.

Đối với những người này hắn đều sẽ tiến hành quan sát nghiêm túc, bởi vì bọn họ có những điểm đáng giá để hắn học hỏi.
Mang một tâm thế thư thái xem tỷ đấu thì cũng rất không tệ, thời gian thoáng chốc trôi qua nhanh chóng.
Nhất Vô Niệm nhanh chóng cảm nhận được nhiệt huyết đám thiếu niên này, bây giờ đại khái cũng đã gần đến đêm rồi mà vẫn có người điên cuồng tỷ thí.

Mà tên Long Ngạo Thiên này cũng sống sai, mặc dù có nghỉ ngơi lấy sức đấy nhưng mà cũng rất ngắn.

Thế mà cũng chống đỡ được năm sáu tiếng đồng hồ.
Tình hình này có vẻ như không được khả quan như mong đợi lắm.
Thời gian một mực trôi qua, Nhất Vô Niệm cũng bắt đầu lo lắng.

Bọn này không phải tính kéo tới qua đêm chứ?
Mà quả thật đối với Tu chân giả bọn họ qua đêm là chuyện bình thường.
Nếu không… hắn lên đó mượn nhờ một chút, cùng lắm thì vài giây thôi.
“Muốn mượn nơi đây làm nơi thi đấu giải quyết ân oán? Hôm nay, nơi đây do ta định đoạt muốn dùng vậy thì ngày mai.


Nếu không hai người các ngươi cùng tiến lên, đánh thắng được ta thì có thể dùng võ đài này.”
Bỗng bên tai truyền tới âm thanh của Long Ngạo Thiên.
Nhất Vô Niệm ngẩng đầu lên thì thấy hai thiếu niên đang nói gì đó với Long Ngạo Thiên, thông qua một chút lời nói vừa rồi hắn liền xác định tình huống.
Hai người này hiển nhiên là đến giải quyết ân oán, nhưng chỗ này đã bị Long Ngạo Thiên chiếm rồi còn đâu.

Hiển nhiên hai người này cũng không dám làm cứng, dù sao hắn cũng nhìn ra được hai người này tu vi chỉ có Luyện Khí tầng 8.
Mà Long Ngạo Thiên tu vi Nhất Vô Niệm đoán không sai thì chính là Luyện Khí đại viên mãn.

Người này cũng không phải đến đây để giương oai, hắn theo thời gian suy đoán người này có khả năng là muốn thông qua chiến đấu để củng cố căn cơ.
Người này chắc hẳn cũng sắp tiến cấp Trúc Cơ Kỳ.
Thở dài một tiếng, cảm nhận thời gian cũng không sớm Nhất Vô Niệm cũng bất đắc dĩ, xem ra hôm nay chắc hẳn không thể không lên đó một chuyến rồi.
Đương nhiên đã xác định lên đó thì hắn đương nhiên không có dại gì mà trưng cái bộ mặt này cho đám người kia thấy được.

Nhất Vô Niệm chợt lách vào một con đường nhỏ, không tốn mấy phút hắn liền đi ra với một bộ dạng khác.
Hắn cũng không có làm bản thân khác biệt, chỉ thông qua Dung Hóa Đan biến hóa một khuôn mặt trẻ tuổi, cũng thay đổi y phục khác.
Cất bước tiến về võ đài.
Lúc này, Long Ngạo Thiên đang trầm mặc đứng ở trên võ đài ánh mắt lướt qua đám người bên dưới.
Bỗng có một âm thanh truyền đến bên tai của hắn.
“Khụ, vị huynh đệ này, ta có chuyện nhờ chút.”
Long Ngạo Thiên ánh mắt rơi vào một bên phía góc võ đài, một thiếu niên áo xanh lam khuôn mặt thanh tú mỉm cười đối với hắn.

“Tốt lắm, đúng lúc ta đang nhàm chán.

Tiến lên đi!” Long Ngạo Thiên thấy có người đi lên võ đài lập tức bày ra tư thế chuẩn bị tấn công.
Nhất Vô niệm vội vàng nói: “Huynh đệ, ngươi từ từ rồi nói.


Thật ra, ta chỉ lên đây chỉ đệ quan sát một chút võ đài của Vô Quang Minh Thành.

Thú thật mà nói, ta mới đến thành này có chút tò mò, cho nên huynh đệ bỏ quá cho.”
“Lên đây chỉ là bởi vì muốn quan sát kỹ, ngươi đang đùa với ta hay sao? Đã lên đây thì đều phải đánh với ta một trận, nể tình ngươi vô tình ta có thể nhẹ tay với ngươi một chút.” Đối với lời giải thích của Nhất Vô Niệm, Long Ngạo Thiên không chút để ý.
Lời hắn nói ra thì hắn không thể phớt lờ được.
Nghe được lời gã nói Nhất Vô Niệm liền biết mà, tên này hắn đã quan sát rồi rất cứng đầu.

Xem ra lần này chỉ có thể giải quyết một lần!
“Thật ra…”
Lời Nhất Vô Niệm chưa nói xong liền bị Long Ngạo Thiên cắt đứt, hắn nói: “Không cần phải nói nhiều.

Ra tay đi!”
Khóe miệng Nhất Vô Niệm giật giật, trong lòng thầm nói con hàng này nên đánh.
Nghĩ tới đây hắn câu thông với hệ thống “Mở tu vi của ta tại Luyện Khí đại viên mãn”
Lời hắn vừa dứt thì chân khí của hắn tỏa ra, đối diện Long Ngạo Thiên cũng cảm nhận được liền nhíu mày.

Trong đôi mắt của hắn cũng hiện lên một vẻ kinh ngạc, vốn hơi lười biếng mà cũng trở lên nghiêm túc..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận