A Nam

Lưu Giai Chi hì hục ăn. Một bát mì thịt bò ăn đến mức cảm khái vô hạn. Lưu Giai Chi tuy không phải giàu nứt đố đổ vách gì, nhưng dù sao cũng là gia đình bậc trung. Bản thân là con gái một, nội ngoại đều thương yêu, từ nhỏ đến lớn được lo  cho đến mức mười ngón tay cũng không phải dính nước. Dáng vẻ hiện tại…

Cô nhìn sang bên cạnh, tấm cửa kiếng không được lau sạch sẽ soi lên bóng dáng cô. Một bóng dáng nho nhỏ, dù đang ăn mì thịt bò nóng hổi, người vẫn bị tê cóng thành một cụm. Tiệm này tiết kiệm tiền đến mức không buồn bật điều hòa sao?

Lưu Giai Chi ngẫm nghĩ, vỗ bàn bày tỏ bất mãn, kết quả tay còn chưa nhấc lên đã đụng phải bát mì thịt bò, nước lèo trong bát sánh ra ngoài, Lưu Giai Chi kêu lên một tiếng, bật dậy.

Mấy tài xế taxi chuẩn bị chạy ca đêm ở bàn bên cạnh chỉ liếc mắt nhìn Lưu Giai Chi một cái rồi lại quay đầu tiếp tục ăn mì.

Lưu Giai Chi nhìn vết dính trên áo phao lông vũ, khóc không ra nước mắt.

Vừa quay đầu, cô bỗng phát hiện bóng dáng người kia ở ven đường. Lưu Giai Chi hành động nhanh hơn suy nghĩ, chưa kịp nghĩ gì đã chạy ra đẩy cửa, gào to với phía ngoài:

“Chu Đông Nam…!”

Chu Đông Nam đang cắm hai tay vào túi, mặt vùi sâu vào trong khăn quàng cổ, cúi đầu bước đi. Nghe thấy có người gọi mình, anh dừng bước lại nhìn sang.

“Chu Đông Nam! Ở đây! Ở đây…!”

Lưu Giai Chi đứng trước cửa tiệm mì vừa nhảy cẫng lên vừa kêu anh. Chu Đông Nam đi đến. Đứng trên bậc thang thứ tư, cuối cùng Lưu Giai Chi có thể nếm thử cảm giác nhìn xuống Chu Đông Nam một lần.

“Gì hả?”

Chu Đông Nam hỏi.

“Anh tan việc rồi à?”

Lưu Giai Chi nói. Chu Đông Nam nghe thấy câu hỏi của cô, ánh mắt dần dần sa sầm, nhớ lại cuộc điện thoại nhận được mấy giờ trước. Là chủ quầy gọi đến, nói cho anh biết từ ngày mai trở đi không cần trông quầy nữa.

“Tại sao?”

Anh hỏi đối phương. Chủ quầy ấp úng nói:

“Em rể tôi gần đây rảnh rỗi.”

“Tôi có thể không lấy tiền, mỗi ngày lấy chút đồ ăn chưa bán hết là được.”

Lời này anh nói rất thật thà, nhưng dường như chủ quầy hoàn toàn không nghe thấy. Ừ ừ à à cả buổi, Chu Đông Nam bỗng nói:

“Là có người tìm anh hay sao?”

“Hả?” – Trái lại câu này chủ quầy nghe rõ  – “Người? Người nào?”

Chu Đông Nam nắm chặt điện thoại:

“Anh trai, anh đừng sợ, bọn họ sẽ không tìm anh gây phiền phức đâu.”

Chủ quầy chậc một tiếng:

“Tôi không biết cậu đang nói gì. Được rồi, cứ vậy đi. Cậu cũng đừng gọi điện thoại cho tôi nữa, anh trai gì chứ, đâu có thân đến mức đấy!”

Nói xong đối phương liền cúp điện thoại, Chu Đông Nam cũng không gọi lại.

“Này, Chu Đông Nam?” – Lưu Giai Chi đưa tay lắc qua lắc lại trước mặt anh – “Sao vậy? Lại ngẩn người rồi hả?”

Chu Đông Nam lấy lại tinh thần, lắc đầu khẽ nói: “Không có.”

“Anh ăn cơm chưa?”

“Vẫn chưa.”

“Vậy cùng ăn nhé?”

Chu Đông Nam ngẩng đầu nhìn bảng hiệu trước quán. Lưu Giai Chi nhìn thấy anh có chút do dự, trong lòng suy tính, thậm chí ngay cả chút tiền kia anh cũng muốn tiết kiệm, vội vàng bổ sung một câu: “Tôi mời.”

Chu Đông Nam nhanh chóng gật đầu: “Được.”

Anh đi ngang qua người Lưu Giai Chi, Lưu Giai Chi làm mặt quỷ phía sau anh.

“Ông chủ, thêm một phần mì thịt bò nữa.” – Lưu Giai Chi kêu với vào trong.

Hai người ngồi đối diện nhau.

“Sao anh trông ỉu xìu vậy?” – Lưu Giai Chi nói.

Chu Đông Nam thuận miệng: “Không có.”

Làm sao mà không có, Lưu Giai Chi thầm dẩu môi. Có thể từ bản năng làm ký giả, Lưu Giai Chi rất thích quan sát biểu hiện của người khác. Đối với anh hàng xóm này, ấn tượng ban đầu của Lưu Giai Chi là keo kiệt. Điển hình tâm lý người nghèo, khác biệt nghiêm trọng với cô. EQ thấp, không có lòng thương người, không biết giúp đỡ người khác, chỉ thích hám lợi nhỏ. Cũng không biết vì sao,  dần dần Lưu Giai Chi có cảm giác anh không giống ý nghĩ ban đầu của cô lắm. Anh chẳng hề có biểu hiện đặc biệt gì, nhưng dị cảm khác loài này theo thời gian càng lúc càng rõ ràng.

“Đúng rồi.” – Lưu Giai Chi không muốn ngồi không, tìm đề tài hỏi Chu Đông Nam – “Anh tìm được vợ mình chưa?”

Chu Đông Nam vốn cúi đầu, không biết suy nghĩ gì, nghe thấy câu hỏi của Lưu Giai Chi, anh ngước mắt nhìn cô. Lưu Giai Chi giật mình, không ngờ ở khoảng cách gần như vậy, nếu nhìn kỹ ra thì tên đen đúa này vẫn có chút đẹp trai đấy chứ.

“Tìm được rồi.”

Kết quả câu nói tiếp theo của anh khiến cảm giác hấp dẫn khác phái mới vừa nảy sinh của Lưu Giai Chi hoàn toàn tan biến. Cũng đúng, đối với anh mà nói có thể đời này chẳng có việc gì lớn phải làm. Thật là càng nghèo càng kết hôn sớm.

“Có phải anh và vợ anh xảy ra mâu thuẫn không? Sao chưa bao giờ thấy cô ta?”

Chu Đông Nam cảm thấy  hơi nóng, cởi khăn quàng cổ, kéo khóa áo lông vũ xuống một nửa, hai tay nhét vào túi, khom lưng ngồi.

“Không có mâu thuẫn, cô ấy còn có chút việc thôi.”

“Anh là người nơi nào vậy?”

“Quý Châu.”

“Vợ anh cũng vậy hả?”

Chu Đông Nam lắc đầu.

Lại phát bệnh rồi. Lưu Giai Chi len lén lườm một cái, vừa lúc mì thịt bò được bưng lên. Chu Đông Nam cúi đầu ăn. Lưu Giai Chi vốn chất chứa nhiều chuyện phiền muộn, ăn không thấy ngon lành, nhưng thấy Chu Đông Nam ăn hăng say như vậy bản thân cũng bị lây, bắt đầu thèm ăn.

Sì sụp, hai người không nói lời nào ăn mì thịt bò. Chu Đông Nam miệng to, hơi cũng nhiều, ăn nhanh hơn Lưu Giai Chi một chút. Lúc Lưu Giai Chi ăn xong, phát hiện người đối diện đang lẳng lặng nhìn mình. Cô liếm liếm dầu nơi khóe miệng theo phản xạ.

“Nhìn cái gì?”

“Cô ăn nhiều thật.”

Lưu Giai Chi trợn to mắt, có chút khó tin nhìn Chu Đông Nam. “Gì chứ?” Nói phụ nữ ăn nhiều, đây quả thật là lên án mà.

“Tôi ăn mà nhiều hả?” – Lưu Giai Chi chỉ vào bát mình, vô tình thấy bên trong rỗng tuếch, cô ho khan một tiếng – “Là… là ăn xong rồi, có điều tôi đói bụng cả ngày mà. Lê thân xác còm nhom bôn ba bên ngoài, ăn nhiều một chút thì đã sao, đã sao chứ?”

Chu Đông Nam lắc đầu, nói: “Có thể ăn được nhiều là chuyện tốt.”

Lưu Giai Chi vẫn trợn mắt, Chu Đông Nam nói: “Ký giả đều phải chạy bên ngoài à?”

“Anh còn nhớ được tôi là ký giả sao?” – Ánh mắt Lưu Giai Chi sáng lên, cô còn tưởng rằng Chu Đông Nam chẳng nhớ gì cả nữa kìa.

“Ừ.”

“Vốn là không cần, có điều gần đây tôi muốn điều tra một chuyện.”

Chu Đông Nam gật gật đầu.

Lưu Giai Chi nói: “Lúc đầu không khoa trương đến vậy, chẳng qua ngẫu nhiên gặp phải vụ việc nhỏ, có điều tôi luôn cảm giác rằng trong vụ việc nhỏ này lộ ra một sự quái lạ.” Lưu Giai Chi híp mắt, vỗ vỗ bộ ngực lép xẹp của mình, “Tôi lấy tên ký giả tương lai  của tôi bảo đảm, bên trong nhất định có mờ ám.”

Chu Đông Nam lại gật gật đầu. Tuy Lưu Giai Chi biết người ngồi đối diện chẳng hiểu gì cả nhưng vừa nói đã không thể ngừng lại. Bình thường bên cạnh cô chẳng có ai để nói mấy chuyện này, đồng nghiệp và người trong nhà đều cảm thấy cô rảnh rỗi không có việc gì làm, tổng biên tập lại càng nói cô muốn nổi tiếng đến điên rồi, nhưng cô không phục. Hôm nay gặp được Chu Đông Nam, cô chả phải lo lắng gì, không phải lo anh sẽ lắm mồm, cũng không cần lo anh sẽ xối nước lạnh vào mặt.

“Anh biết nghề bảo hiểm không?”

Đầu tiên Chu Đông Nam liền nhớ đến tấm danh thiếp kia của Thành Vân, anh biết cô làm ở công ty bảo hiểm, trừ việc này ra, anh chỉ thấy bảo hiểm trên quảng cáo. Anh lắc đầu: “Không hiểu lắm.”

Trong đầu Lưu Giai Chi vận chuyển nhanh chóng, nghĩ phải đơn giản hóa chuyện này đến mức thế nào để sinh vật đơn giản đối diện kia có thể hiểu được.

“Tôi nói với anh thế này.” – Lưu Giai Chi xòe tay ra – “Hai công ty, có một công ty là công ty mẹ, công việc là thu tiền bảo an cho người ta, công ty còn lại là công ty con là giúp công ty mẹ san sẻ công việc. Công ty con này thu tiền, dựa theo quy định phải nộp toàn bộ lên công ty mẹ, họ chỉ có thể kiếm tiền thủ tục trung gian. Tôi nói như thế anh có hiểu không?”

Chu Đông Nam gật đầu.

“Vậy tôi nói tiếp đây.” – Lưu Giai Chi đưa một ngón tay –  “Khi người nộp tiền muốn mua bình an, sẽ đến công ty mẹ điền một tờ đơn, giống như giấy chứng minh, chứng minh họ đã trả tiền rồi. Công ty mẹ sẽ cho công ty con một vài tờ đơn, phương pháp thu tiền giống như nhau. Có điều dựa theo quy tắc nghiệp vụ, công ty con không được quyền giữ lại  những tờ đơn đã điền xong, ngay cả tiền bọn họ đều phải nộp lại toàn bộ cho công ty mẹ.”

“Sau đó tờ đơn này không phải nằm chết ở đó, nếu như bên phía người mua xảy ra tình trạng đặc biệt, có thể… ừ, trả hàng, trả hàng biết không, là rút đơn lại.”

“Hiểu.”

“Có một lần, một cặp vợ chồng già bọn họ muốn rút đơn, nhưng lúc đến công ty mẹ kiểm toán thì không tra ra được. Không tra được thẻ, nhân viên công ty mẹ cũng không cho rút. Hai vợ chồng già này tìm đến tòa soạn báo, muốn dùng tòa soạn báo đến đe dọa bọn họ. Lúc đó tôi nghe sơ qua đã trực giác mơ hồ nơi này nhất định có vấn đề gì đó.”

“Cô tra được vấn đề gì không?”

“Lần đó không có.” – Lưu Giai Chi nhớ ra điều gì, tức tối cau mày – “Bị vận xui ngăn cản. Có điều không sao cả…”

Lưu Giai Chi nói tiếp: “Sau đó tôi đã tra ra được.”

Cô nói đến công việc của mình, hai mắt đều tỏa sáng: “Sau khi hai vợ chồng già rút đơn, lại có mấy người đến rút đơn nữa, nhưng công ty mẹ đều cho rút, mà còn vô cùng trôi chảy.”

Cô nói xong, chăm chú nhìn Chu Đông Nam, cho rằng anh có thể nhận ra được bản chất thật của câu chuyện, kết quả Chu Đông Nam tỉnh bơ ngồi nhìn cô.

Lưu Giai Chi từ bỏ ý định, tập trung tinh thần nói: “Kế tiếp mới là điểm quan trọng. Anh biết không, tờ đơn công ty con ký và tờ đơn công ty mẹ ký có chút khác nhau, đó chính là trên tờ đơn sẽ có mục chứng minh và điện thoại của bọn họ,… vân vân… Những thứ này có thể đại diện cho công ty họ. Có một người, lúc rút đơn không hiểu quá trình thao tác lắm, gọi điện thoại cho công ty con này, sau đó đến thẳng công ty con rút đơn, công ty con cũng cho rút.”

Nói xong, Lưu Giai Chi vỗ bàn một cái thật mạnh, giống như đặt dấu chấm viên mãn cho bài diễn giảng của mình. Chỉ tiếc là khoảng cách giữa diễn viên và khán giả quá lớn, không cần hỏi, trên người Chu Đông Nam đã viết rõ ràng ba chữ “Chẳng hiểu gì”.

“Khi nãy tôi nói, công ty con chỉ có thể kiếm tiền thủ tục, bọn họ không có quyền hạn làm thao tác rút đơn, nhưng công ty con lại có người làm, giống với công ty mẹ, anh không cảm thấy có gì kỳ lạ sao?”

Lưu Giai Chi hoàn toàn bỏ qua hiểu biết của Chu Đông Nam, cô tự nói tự trả lời, coi như thanh lọc ý nghĩ cho mình lần nữa.

“Tôi hiểu là thế này… công ty con này bán đơn giả, hoặc là một đơn bán cho nhiều người, dù sao nhất định có chuyện mờ ám bên trong, nhiều tiền thu chuyển vào một tài khoản riêng. Lúc trước cặp vợ chồng già kia tình cờ gặp phải tình huống như thế, nhưng bị người ta may mắn hóa giải được.” – Ngón tay Lưu Giai Chi gõ cóc cóc lên mặt bàn, mắt híp lại – “Tôi đã biết hắn là ai rồi. Trong nhóm người thụ hưởng tài khoản kia có một cái là hắn.”

” Còn ai nữa à?”

“Còn ai nữa?” – Lưu Giai Chi liếc nhìn Chu Đông Nam – “Người tự mình xử lý rút đơn trong công ty con kia. Thật ra thì chuyện này rất dễ hiểu, trải qua chuyện vợ chồng già, công ty mẹ vì phòng ngừa sau này lại có người đến làm ầm ĩ, dứt khoát đánh lạc hướng, bảo nhân viên giao dịch phàm là người đến rút đơn đều bất chấp tất cả cho rút hết. Lại ý đồ bớt việc, nói với người kia của công ty con, nếu có người đến rút chỗ họ thì cũng cho rút như vậy. Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, an ổn là trên hết.”

Chu Đông Nam miễn cưỡng gật gật đầu: “À.” Nói xong giống như anh có chút cảm khái, “Cô quả thật rất cực khổ.”

Lưu Giai Chi nhún nhún vai, “Không hề gì.” Cô cười, lại nói, “Thật ra thì trên mảnh đất này, đây không phải là chuyện ly kỳ gì cả, giống như tham ô vậy, ném gạch qua tường, trúng ai thì người đó chịu, không ai trong sạch hết.”

Lưu Giai Chi chà xát hai tay, nói: “Cho nên, chuyện này trên căn bản tôi nắm chắc… Chỉ có điều bây giờ chuyện này chưa ai để ý, đây mới là cơ hội.” Lưu Giai Chi nói xong nhiệt huyết sôi trào, trong đôi mắt cũng nhóm lên một ngọn lửa, “Hiện tại tôi muốn tìm được kẻ cho rút đơn ở công ty con kia, bắt tay với hắn làm việc lớn. Làm ầm ĩ vặt vãnh chẳng có bất kỳ ý nghĩa, cũng chẳng có tiền đồ gì với tôi cả.”

Lưu Giai Chi chỉ tiếp tục nghĩ đến kế hoạch to lớn của mình, đến tận khi Chu Đông Nam đứng dậy, cô mới lấy lại tinh thần.

“Tôi phải đi đây.” – Anh nói – “Cảm ơn cô đã mời tôi ăn mì.”

“Ơ ơ…” – Lưu Giai Chi cũng đứng lên – “Tôi đi chung với anh.”

Chu Đông Nam đi quá nhanh, Lưu Giai Chi nhào đến kéo anh lại: “Chậm thôi, mới vừa ăn xong gấp gì chứ.”

Chu Đông Nam bước chậm lại, nói: “Đi thôi.”

“Này.” – Lưu Giai Chi đá đá rác bên đường – “Có phải vợ anh không cần anh nữa hay không?”

“…”

“Có phải không hả, có phải không hả, có phải không hả?”

Ăn uống no nê cô gái tùy ý tiêu khiển, còn người đàn ông chỉ lo cắm đầu đi, không trả lời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui