A Nam

Edit: Vickiee

Beta: Hàn Vũ Phi & Trịnh Bà Bà

Trong tiệm cà phê ở Vọng Kinh.

Cả tòa cao ốc vẫn chưa  hoàn tất, ngoài tiệm cà phê và hiệu sách nhỏ tại lầu một, những khu khác đều chưa mở cửa. Tiệm cà phê được  bài trí khá yên tĩnh, những bàn gỗ dầy, bồn hoa cây cối, mùi cà phê đậm đặc, khung cảnh vô cùng xinh đẹp… Tiệm cà phê mới mở, khó tránh khỏi cảm giác còn chưa chuyên nghiệp, chưa kể đến, phía trong tòa cao ốc còn vọng đến tiếng ồn ào của việc sửa chữa.

Tiếng đập, khoan, đục…  chẳng ăn nhập gì với tiếng nhạc êm dịu tiệm cà phê đang phát.

Nhưng điều này cũng không làm Lưu Giai Chi bận tâm.

Cô chẳng những không hề bận tâm, mà còn đang căng thẳng.

Chiếc ba lô được đặt đằng sau lưng vốn đựng mấy tờ giấy mà người đối diện đang cầm trong tay, đó là tất cả chứng cớ và tài liệu mà cô đã tổng kết được trong suốt mấy tháng qua.

Người đối diện có vẻ đang vô cùng tập trung xem xét.

Trong lúc hông có gì để làm, Lưu Giai Chi khó tránh được tự cảm thán trong lòng, coi như ông trời cũng có mắt, thấy công việc của cô quá mệt mỏi, cuối cùng có hai đồng nghiệp vốn chỉ biết nhạo báng lại vươn tay giúp đỡ cô, trong đó có một người quen biết với một vị kiểm sát viên của Viện  kiểm sát, nên đã giúp cô liên hệ.

Vị kiểm sát viên kia ban đầu vốn không đồng ý, nhưng sau khi nghe nói có liên quan đến công ty bảo hiểm Bình Thái, không biết vì sao rốt cuộc lại chấp nhận gặp.

” Đại lý của công ty bảo hiểm đã không tuân theo trình tự quy định…” Vị kiểm sát viên cầm trên tay tập chứng cớ mà cô đã điều tra được, Lưu Giai Chi lập tức tiếp lời luôn: “Tôi còn có nhân chứng nữa! Ông không nên chỉ kiểm tra qua loa một lần, họ dám làm như thế chắc chắn bên trong có điều khuất tất.”

“Cô khoan hãy kích động đã.” Vị kiểm sát viên trấn an cô: “Đê ngàn dặm bị hủy chỉ vì một tổ kiến, Bình Thái lại có rất nhiều vấn đề nghiêm trọng, nhưng không phải chỉ nhìn sơ qua là có thể nhận ra được.”

Lưu Giai Chi hơi yên lòng: “Vậy ông cảm thấy, tôi đăng mấy thứ này lên báo thì  liệu có thể thành công không?”

Vị kiểm sát viên đã hơn bốn mươi tuổi, họ Hàn, cũng không chênh lệch tuổi tác là mấy so với cha của Lưu Giai Chi, đeo kính, gương mặt thon dài, dù đang không trong  giờ làm việc vẫn ăn mặc nghiêm chỉnh và đeo cà vạt, cũng do đặc thù công việc mà  tướng mạo ông trông rất nghiêm túc.

Ông đặt tài liệu lên bàn, nói: “Những chứng cớ này của cô đủ để đăng lên báo rồi.”

Lưu Giai Chi cũng không vội vui vẻ, cảm thấy đối phương còn có điều gì đó chưa nói hết, cô chờ đợi. Quả nhiên, vị kiểm sát viên kia nói tiếp: “Chỉ là, nếu như cô thật sự viết những điều này, e là sẽ phải dính líu đến pháp luật.” Tay ông gõ một cái lên tờ giấy trên bàn: “Trong đây chỉ có mấy câu là sự thật khách quan, những điều còn lại đều chỉ là suy đoán của cô thôi.”

Lưu Giai Chi  dù sao vẫn là một cô gái trẻ, vừa bị nói như thế thì gương mặt đã đỏ bừng, nhưng vẫn cố giải thích: “Chính tôi cũng sợ người khác không xem nó ra gì! Nói thật với ông, cuối năm ngoái tôi đã đăng lên báo một lần, nhưng không thành công. Tôi đã bỏ ra nhiều thời gian như thế để điều tra, nên phải điều tra đến cùng cho rõ ràng mới được.”

Vị kiểm sát viên nhìn cô gái trẻ đang đỏ mặt, trên gương mặt ông có biểu hiện dễ gần hiếm hoi: “Cô đúng là một phóng viên tốt!”

Lưu Giai Chi được khen, nhếch miệng cười: “Không dám.”

“Sao lại không, nếu là người khác điều tra được những thứ này, người mà bọn họ tìm trước tiên chính là đối tượng bị điều tra chứ không phải Viện kiểm sát.”

Vì sao ư, muốn làm tiền chứ sao!

Lưu Giai Chi cau mày: “Tôi không phải vì thứ đó… Tôi chỉ là…”, Cô nhớ đến hai bác bảo vệ già về hưu, lại  bất giác nhớ đến cả tên da đen ngốc nghếch kia nữa, không nhịn được nói ra: “Tôi chỉ không muốn người khác bị lừa.”

“Tôi biết, nếu không cô  đã không tìm đến tôi làm gì.”


Vị kiểm sát viên uống một hớp cà phê nhỏ.

“Nếu cô có những chứng cớ có giá trị hơn nữa, vậy thì cứ làm đi.”

Lưu Giai Chi nhìn ông: “Chứng cớ “có giá trị hơn” là  sao ạ?”

“Cô đã từng tiếp xúc với người của công ty này chưa?”

Ngay lập tức, trong đầu Lưu Giai Chi xuất hiện một người. Tóc đen, gương mặt trắng, dáng người gầy gò thẳng tắp đứng dầm dưới cơn mưa to.

” Hử?!”

Lưu Giai Chi hoàn hồn, à lên một tiếng: ” Dạ có,… có tiếp xúc với mấy viên chức nhỏ, nhưng không phát hiện thêm được gì.”

“Nếu có được chứng cớ trực tiếp mới là tốt nhất.”

Lưu Giai Chi yên lặng.

Nói chuyện thêm được một lúc, vị kiểm sát viên muốn rời đi. Trước khi đi, ông hỏi Lưu Giai Chi một câu:

“Có xem tin tức mới nhất chưa?”

Lưu Giai Chi sửng sốt: ” Tin gì ạ?”

Vị kiểm sát viên nói: “Đúng là chưa xem rồi, người trẻ tuổi đều không thích xem tin thời sự nhỉ?”

Lưu Giai Chi không rõ  sự tình, chỉ có thể cười gượng.

Vị kiểm sát viên lại nói: “Những chính sách gần đây của  nhà nước cô cũng không chú ý đến.”

Vẻ mặt Lưu Giai Chi trở nên hoang mang, vị kiểm sát viên cười thông cảm, lại hơi cảm khái: “Chỉ có thể nói là có quá nhiều hành vi bất nghĩa… Cô muốn thay đổi,  nhà nước cũng muốn thay đổi, đúng là trăm sông đều đổ về một biển rồi còn gì.”

Sóng gió đã nổi lên.

Lưu Giai Chi yên lặng một lúc, vị kiểm sát viên an ủi cô: “Đừng căng thẳng, cô cứ làm việc cô muốn làm là được. Xã hội này cần người chính nghĩa lên tiếng, điều này sẽ khiến mọi chuyện trở nên đơn giản hơn.”

Khi ông sắp đi, Lưu Giai Chi chợt nhớ đến điều gì, lại hỏi: “Xin hỏi, tôi nói là nếu, nếu có nhân viên của nội bộ công ty này đưa sự việc lên báo, thì có được giảm nhẹ tội hơn không?”

“Ý cô là tự thú?”

“… Vâng.”

Vị kiểm sát viên gật đầu: “Đó là đương nhiên rồi, luật pháp chính là để cho người ta tỉnh ngộ, nếu tự thú mà không được phán nhẹ án, có ai còn muốn tự thú nữa chứ!”

Lưu Giai Chi cười  theo, nhưng trong lòng có quá tâm sự, nên dù cười cũng thấy rất miễn cưỡng.


Sau khi vị kiểm sát viên kia rời đi, Lưu Giai Chi ngồi lại một mình thật lâu.

Cô tự lừa gạt bản thân rằng mình đang suy nghĩ, nhưng thật ra đầu óc lại trống rỗng.

Đây là di chứng sau khi đã dùng đầu óc để suy nghĩ quá nhiều thứ một lúc.

Ngồi mãi đến khi bụng cô réo lên, Lưu Giai Chi mới có phản ứng, bèn lấy điện thoại di động ra.

Gọi cho ai chứ?

Mấy hôm trước cô đã nói với Chu Đông Nam rằng cô sẽ tìm anh. Cô vẫn nhớ chuyện này, nhưng liệu anh còn nhớ không? Người đàn ông khi đã sa vào ôn hương kia liệu có biết cô đã dọn đi rồi hay không?

Lưu Giai Chi gục xuống bàn, thấy chẳng còn chút sức lực nào. Tay cô đã đặt vào dòng tên của Chu Đông Nam, dừng một lúc lâu,  mãi sau rồi cũng nhấn xuống.

Chu Đông Nam nhanh chóng nhận điện thoại.

“Alo?”

Lưu Giai Chi nhanh chóng ngồi thẳng lưng lên, cô kinh ngạc phát hiện thì ra mình rất nhớ giọng nói hiền lành của anh.

“Chu Đông Nam?”

“Ừm.” Anh ngừng lại, sau đó hỏi: “Cô dọn đi rồi à?”

Lưu Giai Chi cười: “Sao hả, anh tìm tôi à?”

“Ừm.”

“Tìm tôi có chuyện gì?”

“Cô mua nhiều thức ăn quá, tôi làm xong định đưa qua cho cô một ít, nhưng cô không có ở đó nữa.”

Trong lòng Lưu Giai Chi thầm vui vẻ, nhướn mày, định  đốp chát anh mấy câu, nhưng trong đầu  lại hiện lên bóng dáng đen đúa kia. Nụ cười cô trở nên nhạt dần, giọng nói rất khẽ: “Vợ anh đang ở cạnh anh à?”

“Không, tôi đang đi làm.”

Lưu Giai Chi lập tức  phản ứng: “Anh còn biết đi làm cơ à?”

“Biết.”

“…”

Lưu Giai Chi cười hì hì.


Cô trò chuyện với anh câu được câu mất, đầu óc thì trống rỗng, nhưng lại không muốn cúp điện thoại chút nào,  vậy mà bất chợt cũng đã qua hai mươi phút. Chu Đông Nam ở đầu bên kia buồn bực nói: “Nếu không có gì thì tôi cúp máy đây.”

“Anh không muốn nói chuyện với tôi đến vậy à?”

“Không phải.” Anh do dự nói thêm: “Tiền điện thoại…”

Lưu Giai Chi nổi giận, vỗ bàn: “Tiền điện thoại!? Chút tiền điện thoại này có là gì, anh phải biết rằng vợ của anh…” Câu nói cuối cùng bị nghẹn lại, cô nói không nên lời,  rốt cuộc cũng không thể nói ra được.

Chu Đông Nam  hỏi: “Vợ của tôi?”

“À không, anh nghe lầm rồi.”

” Ờ.”

Lưu Giai Chi lại nhếch môi: “Sau này anh định ở lại Bắc Kinh luôn à?”

“Không.” Anh không hề do dự nói: “Tôi sẽ dẫn cô ấy về Quý Châu.”, sau đó anh lại nói thêm: “… Bắc Kinh lạnh quá.”

Lưu Giai Chi chẳng còn muốn nói gì nữa, thuận miệng bảo cúp máy đây, sau đó đặt điện thoại di động xuống.

Nơi Lưu Giai Chi làm việc là ở Vọng Kinh, là một nhà xuất bản báo và tạp chí lớn, có hơn hai trăm công nhân viên, xuất bản sáu bảy loại tạp chí sách báo. Trước đây Lưu Giai Chi chỉ là một phóng viên thực tập, tháng ba năm nay mới trở thành phóng viên chính thức.

Nhưng nghiêm chỉnh mà nói thì  cô vẫn chưa được coi là một phóng viên thực thụ.

Cha mẹ cô mấy hôm trước còn vô cùng bất mãn với việc cô mướn nhà bên ngoài để ở, chỉ vào trán của cô  mà mắng, con  sống quá hạnh phúc rồi, vậy mà còn ngang bướng như vậy nữa!

Hai người chẳng buồn thương lượng với Lưu Giai Chi nửa câu, đã sang chào hỏi vị tổng biên tập hiện nay của cô. Cuối cùng, chủ ngoại biến thành chủ nội, mà ký giả lại biến thành biên tập, Lưu Giai Chi bị phân luôn vào mảng văn học tình cảm thiếu nữ.

Cô nằm dài ra bàn làm việc, đụng phải chuột máy tính, màn hình vốn đã tắt lại sáng lên.

Hơn ba mươi lá thư chưa đọc.

Lưu Giai Chi mở ra, một loạt tựa truyện nào là “Lòng tôi vẫn như xưa”, “Bẫy rập tình nhân”, “Sự dịu dàng khôn tả”,…

Trước kia Lưu Giai Chi vẫn xem thường những thứ này, cảm thấy rất vô bổ, vô cùng nhàm chán. Tuy nhiên, lúc này nhìn thấy chúng, cảm giác của cô lại có sự khác biệt so với trước đây.

Trong phòng làm việc yên tĩnh, có mùi giấy đặc trưng của những tòa soạn tạp chí, tiếng gõ chữ  đều đều vang lên.

Bên góc bàn có một chậu cây, một chồi cây xanh biếc nho nhỏ mới nhú.

Ánh mắt Lưu Giai Chi dừng lại trên màn hình, cô kéo xuống từng trang từng trang, con chuột nhích xuống càng lúc càng chậm.

Trước mắt rõ ràng toàn là chữ, nhưng lại dần hóa thành hình ảnh người đàn ông và người phụ nữ kia.

Dấu ngắt câu cũng biến thành âm thanh và tiếng réo gọi trong mưa.

Cứ như vào bất cứ lúc nào… dù có là mây đen ập tới hay là đại địch kéo đến, cõi đời này cũng vĩnh viễn chứa chan tình cảm, trải hết sớm sớm chiều chiều.

Một đồng nghiệp đi đến gần cô. Đó là Trương Hách, người đã giới thiệu vị kiểm sát viên cho Lưu Giai Chi. Anh ta ba mươi hai tuổi, là biên tập viên của bên báo thể thao. Mặc dù là biên tập thể thao nhưng dáng người anh ta lại không hề cường tráng mà béo nục nịch. Tuy vậy, anh ta lại đặc biệt thích ăn diện, mỗi ngày đi làm đều phải bôi keo chải tóc, đầu tóc lúc nào cũng bóng lưỡng dưới ánh đèn.

Trương Hách cầm theo một ly trà, quan tâm hỏi Lưu Giai Chi: “Sao rồi? Nói chuyện ra sao?”


“Thì nói chuyện thế thôi.” Lưu Giai Chi đóng hộp thư, kể lại chuyện cô gặp vị kiểm sát viên thế nào.

“Vậy còn chờ gì nữa, nếu đã có chứng cớ thì cứ đăng báo đi!” Trương Hách nói tiếp: “Thử xem có thể cướp đi vị trí độc nhất vô nhị của bên báo tài chính hay không, nếu không thì cũng thật phí công cô đã bỏ ra nhiều thời gian như vậy.”

Lưu Giai Chi ngồi trên ghế, không đáp lại lời nào, Trương Hách nhích lại gần hơn, nói: “Cô đừng kéo dài thời gian nữa, dù sao cô cũng không phải là phóng viên tự do, còn phải đi làm nữa đấy… Mấy kẻ hay thị phi rất nhiều, làm vậy cũng rất khó xử cho Chủ biên.”

“Hiểu mà, hiểu mà!” Lưu Giai Chi gãi đầu.

Nói trắng ra là, cô là một thanh niên có công việc của mình, lại có thể xin nghỉ nhiều như vậy, toàn bộ đều dựa vào việc mẹ cô và Chủ biên vốn là bạn tốt nhiều năm qua.

“Anh Trương…! ”

“Hả?” Trương Hách vừa uống trà vừa liếc nhìn cô.

Lưu Giai Chi vẻ mặt ngây thơ:

“Anh nói xem, người tốt thì  có phải nên có kết cuộc tốt hay không?”

“Đúng vậy.”

Lưu Giai Chi chống cằm nghĩ ngợi.

Trương Hách trêu ghẹo: “Sao vậy? Đọc quá nhiều truyện tình cảm nên  thành đa sầu đa cảm luôn rồi à?”

Lưu Giai Chi cười cười: “Nào có chuyện đó!” Đọc truyện thì có ích lợi gì chứ, xem một ngàn chương truyện cũng không bằng  gặp một người thật.

Trương Hách sờ sờ cái đầu khoai tây của mình, nói: “Đáng tiếc, ở thời đại này ấy mà, người tốt lại quá ít!”

Lưu Giai Chi đột nhiên đứng  dậy.

“Mẹ ơi…! “Trương Hách  giật mình, suýt làm đổ trà trong tay, “Vội vội vàng vàng  làm cái gì thế, đừng có mà dọa người khác chứ!”

“Em quyết định rồi!” Lưu Giai Chi đột nhiên nói một câu, cả phòng làm việc đều nhìn sang. Cô xoay người cầm túi xách ra ngoài lần nữa, bỏ lại Trương Hách và cả đám người trong văn phòng nhìn bóng lưng cô mà ngây người chẳng hiểu gì.

Lưu Giai Chi chạy càng lúc càng nhanh, dưới chân như có gió đẩy.

Cứ ấu trĩ thêm lần này nữa  thôi.

Cô tự nhủ với mình, sẽ khuyên cô ấy quay đầu, coi như báo đáp lại việc anh đã vì cô mà ăn cơm tù suốt mấy ngày.

Ai bảo anh lại đi yêu một người phụ nữ như vậy chứ!

Lưu Giai Chi đứng ngay đầu phố lạnh lẽo, bấm một dãy số trên điện thoại.

Điện thoại được  kết nối, đầu dây bên kia là một giọng nói từ tốn vang lên.

Lần đầu tiên cô nghe thấy giọng nói của cô ấy, hơi lạnh lùng, hơi lười biếng, lại có vẻ kiêu căng.

Cứ như cô ấy vừa mới thức giấc, đang trần truồng nằm trên chiếc giường thấp hình chữ nhật, nhìn ánh hoàng hôn đang chiếu xuyên qua tấm rèm cửa  sổ, ngửi lấy hương thơm tinh khiết mà người đàn ông vừa rời khỏi không lâu lưu lại trên giường.

Lưu Giai Chi hít sâu, cố sức duy trì giọng nói thật bình tĩnh.

“Cô là Thành Vân à, tôi là Lưu Giai Chi, tôi muốn gặp cô một lần!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận