Edit: Vickiee
Beta: Hàn Vũ Phi + Trịnh Bà Bà
Vẫn là ấm tử sa, vẫn là trà Long Tỉnh, vẫn là mùi đàn hương thoang thoảng mãi không tan.
Chỉ là, hôm nay, người ngồi ở đối diện không còn là người phụ nữ có dáng vẻ không nghiêm chỉnh, khi trong nhà không có ai sẽ lập tức ngồi trên ghế sô pha, cả người như không xương dựa như trước kia nữa.
Đã gần đến cuối tháng tư nhưng khí lạnh ở thành phố Bắc Kinh vẫn chưa tan hẳn. Dì Hồng đứng ở góc nhà mở máy sưởi, chiếc máy nhỏ không thể chống lại thời tiết, không khí trong phòng khách vẫn có vẻ lạnh lẽo và khô hanh.
Tào Khải ngồi trên ghế sô pha mà như đang ngồi trên đống than.
Anh ta vừa thấy hối hận vừa khó chịu.
Đã nhiều năm trôi qua, mỗi lần có chuyện gì liên quan đến Thành Vân, bất kể là khi bàn bạc hay ra quyết định, anh ta luôn là người đầu tiên bị Lý Vân Sùng gọi đến. Lúc ban đầu, anh ta cũng có lòng muốn thăng tiến, tranh thủ bồi dưỡng tình cảm với lãnh đạo, đây chính là ước mơ của biết bao nhiêu người làm kinh doanh.
Chỉ là khi đó, Lý Vân Sùng vẫn còn giữ được Thành Vân, đường thăng tiến của anh ta cũng quả thật rộng mở, nhưng lúc này…
Một tiếng cạch vang lên, tách trà đã bị đặt trên mặt bàn.
Tào Khải bị tiếng động này làm giật mình. Lý Vân Sùng đang ngồi đối diện với anh ta, mặc một bộ quần áo ở nhà, vừa đặt tách trà xuống, dựa người vào tấm đệm lưng, trông dáng vẻ biếng nhác.
Tào Khải lại lên tiếng, vẫn là câu nói giống hệt ban nãy.
“Lý tổng… Chị Thành đã chờ ngoài cửa lâu rồi.”
Lý Vân Sùng vẫn ngồi dựa vào đệm, vẫn không nói gì.
“Hình như thật sự có chuyện cần nói.” – Tào Khải do dự – “Hay là, tôi đi hỏi thử một chút xem sao?”
Ánh mắt Lý Vân Sùng lạnh nhạt liếc qua: “Hỏi cái gì?”
“Đây là lần thứ hai chị ấy đến đây, hôm qua đến đây, anh… anh cũng không chịu gặp, lần này chị ấy bảo tôi, nhờ tôi nếu có thể thì chuyển lời giúp.” – Tào Khải khuyên Lý Vân Sùng – “Lý tổng, phụ nữ ấy mà, đều rất ngu xuẩn, nhưng dù sao chị ấy đã theo anh nhiều năm như vậy, chị ấy muốn quay đầu, hay là cho thêm một cơ hội nữa đi.”
Lý Vân Sùng nhìn chằm chằm Tào Khải, ánh mắt lạnh lẽo như loài rắn độc, khiến Tào Khải lạnh cả sống lưng.
“Cho thêm cơ hội à?” Vẻ mặt Lý Vân Sùng không hề thay đổi: “Cho thêm cơ hội gì chứ?”
Tào Khải cảm thấy mình cứ như đang phải chịu cực hình: “Cũng… cũng không phải cơ hội gì cả…”
Lý Vân Sùng chỉ cười thêm một tiếng, nhìn sang hướng khác.
Tào Khải vô ý nhìn thoáng qua, phát hiện quai hàm Lý Vân Sùng đang nghiến chặt, trong lòng cười thầm, có năm phần khinh thường, cả năm phần bất đắc dĩ.
“Lý tổng, tôi đi trước đây, tôi cũng chỉ vì một cú điện thoại nhờ giúp đỡ của chị Vân nên mới đến, anh không muốn gặp chị ấy thì cứ không gặp, tôi còn có việc bên công ty nữa…”
“Cậu giúp tôi nói với cô ấy một câu!”
Tào Khải dừng lại, ánh mắt Lý Vân Sùng vẫn đang nhìn về một phía nào đó, cứ như đang ngắm hoa, lại như nhìn nơi vốn được treo lồng chim trước kia.
Tào Khải yên lặng chờ. Hai bên má Lý Vân Sùng hơi cử động, mắt nheo lại.
“Cậu nói cho cô ấy biết, phải hoàn toàn cắt đứt mọi liên lạc với tên đàn ông kia. Thì tôi sẽ…”
Tiếng điện thoại di động đột nhiên vang lên.
Hai người đàn ông đều bị tiếng điện thoại di động làm cho giật mình. Tào Khải lấy điện thoại ra, sau đó liếc về phía Lý Vân Sùng: “Là chị Thành…”
Lý Vân Sùng không đáp, điện thoại di động vẫn đang vang lên. Tào Khải tay cầm điện thoại di động mà không biết làm thế nào cho phải, Lý Vân Sùng mãi mới lạnh nhạt nói: “Bắt máy đi chứ còn ngồi làm gì vậy?”
Tào Khải vội bắt máy luôn.
“Alo?”
Trong nhà Lý Vân Sùng trước nay vốn rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy giọng nói phát ra từ trong điện thoại di động kia.
“Anh Tào Khải?”
“Vâng, là tôi.”
“Anh còn ở trong nhà à?”
“… Đúng vậy.”
“Anh ấy đâu?”
Tào Khải đưa mắt nhìn Lý Vân Sùng, ông vẫn đang nhìn đi nơi khác, yên ổn ngồi đó.
“Lý tổng… đang ở đây.”
“Anh bảo anh ấy nghe điện thoại đi.”
Tào Khải biết rõ Lý Vân Sùng nghe được, nhưng vẫn nói lại.
“Lý tổng, chị Thành muốn anh nghe điện thoại.”
Lý Vân Sùng không nhúc nhích, hoàn toàn không có ý muốn nghe. Tào Khải đành cầm điện thoại di động về, định tìm lý do từ chối, Lý Vân Sùng lại quay đầu lại.
Bốn mắt nhìn nhau.
Tào Khải dù gì cũng là cấp dưới đã nhiều năm, dễ dàng hiểu ý tứ của Lý Vân Sùng. Anh ta ho khan một tiếng, nói: “Lý tổng bây giờ không rảnh để tiếp điện thoại, chuyện này… Chị Thành…”
“Nói đi!”
Trước mặt người trong cuộc, lại còn là cấp trên của mình mà điều tiết mâu thuẫn tình cảm giữa hai bên, đây không phải là việc mà một người đàn ông như anh ta muốn làm. Trong lòng Tào Khải đã thấy khó chịu chết đi được, nhưng lại không thể không biểu đạt rõ ý hộ Lý Vân Sùng.
“Chị Thành à, hay là chị cắt đứt với người đàn ông kia đi!”
“Gì cơ?”
“Cái tên họ Chu kia ấy. Lý tổng cũng xem như đã toàn tâm toàn ý với chị rồi, chị cũng đừng…”- Tào Khải cân nhắc chọn từ ngữ để nói, giọng khẽ hơn: “Đừng quá không hiểu chuyện như vậy.”
Trong điện thoại chợt thấy yên lặng một lúc, sau đó lại truyền ra một tiếng cười khẽ.
“Tôi không định nói chuyện này, anh cứ để anh ấy nghe điện thoại đi.”
Rõ ràng là có ý từ chối.
Lại còn ở ngay trước mặt Tào Khải.
Da mặt Lý Vân Sùng đã căng ra, Tào Khải vội nhìn đi nơi khác, lòng khó chịu, quanh co ứng phó: “Tôi cúp máy trước đây…”
Trước khi anh ta cúp điện thoại, còn nghe thấy Thành Vân để lại một câu.
“Anh nói cho anh ấy biết, có người đang điều tra công ty của tôi, bảo anh ấy chú ý một chút!”
Sau khi cúp điện thoại, Tào Khải nhắc lại điều anh ta nghe thấy cho Lý Vân Sùng.
Lý Vân Sùng bật cười khanh khách.
“Công ty của tôi”…” Ông giễu cợt nhấn mạnh hai chữ “của tôi“.
Tào Khải nói: “Tôi cũng có nghe nói, hình như là con nhóc phóng viên kia…”
“Cô ấy cũng biết công ty này còn là của mình cơ đấy!” – Giọng nói của Lý Vân Sùng càng lạnh lẽo hơn ban nãy – “Người đứng tên công ty là cô ấy, tất cả số đơn bảo hiểm, tài khoản ngân hàng cũng chính là cô ấy. Trước kia, mọi việc rối rắm đều do tôi thu xếp, bây giờ cô ấy đã biết sợ rồi à?”
Tào Khải bị vẻ u ám trong lời nói của Lý Vân Sùng khiến cho lòng càng thêm lạnh lẽo, cảm thấy cách Lý Vân Sùng làm việc lần này quá khác so với ông thường ngày.
Anh ta nhắc nhở: “Lý tổng, hay chúng ta tìm người hỏi thử, bên tòa soạn kia tôi cũng có người quen, chúng ta cứ gọi phóng viên kia ra, xem thử cô ta có được thứ gì…”
“Cô ấy cứ nghĩ rằng mình bỏ đi là xong việc, có thể an toàn rút lui à?” Lý Vân Sùng vẫn đang đắm chìm trong vấn đề của mình.”
“Lý tổng…”
“Cậu cứ đi về đi.”
“Vậy phóng viên kia…?”
Đôi mắt Lý Vân Sùng như của loài rắn độc, nhìn chằm chằm vào Tào Khải, như vây chặt anh ta, cứ như đang muốn thông qua anh ta mà nhìn tới một người khác, ông gằn từng chữ: “Cô ấy phải trả giá đắt!”
Tào Khải yên lặng nhìn ông, Lý Vân Sùng không phải đang nói chuyện với anh ta.
“Cô ấy phải trả giá đắt!”
Tào Khải cảm thấy sởn cả gai ốc. Lý Vân Sùng vẫn đang nói: “Cô ấy nên biết điều mới phải.”
Tào Khải cắn răng: “Anh muốn dùng chuyện này đe dọa chị ấy à?” Anh ta vẫn cảm thấy có điểm không ổn.
“Cậu cứ đi về đi.” Lý Vân Sùng nói.
“Nhưng…” Vẫn nên xác nhận lại đã.
“Đi đi!” Lý Vân Sùng trầm giọng.
Lòng Tào Khải chùng xuống, đâu phải anh ta tự muốn dẫn xác đến! Một người đàn ông mà suốt ngày phải đi lo chuyện tình cảm của người khác, mẹ nó chứ, anh ta thèm làm chắc! Tảo Khải thầm mắng một câu như vậy.
Nhưng khi anh ta liếc mắt sang, nhìn thấy Lý Vân Sùng vẫn đang dựa trên ghế sô pha, như già thêm mấy tuổi, Tào Khải lại cảm thấy không đành, do dự muốn an ủi mấy câu. Nhưng lời nói chưa ra khỏi miệng, anh ta lại nghĩ rằng, đối với người này thì an ủi chẳng những không có hiệu quả mà còn làm tăng thêm oán hận.
Anh ta thở dài, xách cặp đi luôn.
Ngôi nhà lại trở nên tĩnh mịch.
Khi cô về đến nhà thì trời đã tối, bước vào nhà nghe thấy tiếng xào thức ăn, tiếng xẻng sắt va vào chảo, phát ra âm thanh xèn xẹt.
Thành Vân cởi giày, ném áo khoác lên trên giường, đi đến cửa phòng bếp, khoanh tay dựa vào cửa, nhìn người đàn ông đang bận nấu nướng đến mồ hôi nhễ nhại.
Chu Đông Nam đã sớm phát hiện ra cô đứng ở đó, chỉ quay sang hỏi cô một tiếng, sau đó lại tiếp tục đảo thức ăn trong nồi.
Anh đã quen với ánh mắt của cô… Họ thường nhìn nhau, có đôi khi còn chẳng buồn ăn cơm, chỉ nằm trên giường nhìn nhau. Cứ như mấy đôi nam nữ trong phim, trong cuộc sống chẳng có gì khác ngoài tình yêu.
Chu Đông Nam bưng thức ăn ra ngoài, đặt lên bàn, bảo Thành Vân đến ăn cơm.
“Đến đây đi!”
Giọng nói hơi mang vẻ ra lệnh, anh đang trách cô về muộn à?
Anh mặc chiếc áo thun màu xám nhạt, cổ tròn, rộng thùng thình, lộ ra xương quai xanh, trông cũng rất ra dáng.
Anh ngồi ngay ngắn trước bàn ăn, thức ăn đã dọn xong mà Thành Vân vẫn không buồn nhúc nhích, anh lại nói: “Đến đây đi!”
Cứ như là chủ gia đình ấy nhỉ!
Thành Vân mỉm cười ngồi xuống. Mọi chuyện vẫn diễn ra giống như mọi ngày, Thành Vân buông đũa xuống sớm hơn Chu Đông Nam. Cô ăn xong, vẫn ngồi nhìn chằm chằm Chu Đông Nam, nhìn anh vét sạch thức ăn còn dư lại.
Chờ Chu Đông Nam cũng ăn xong, chuẩn bị dọn bàn, Thành Vân lấy lại cái chén từ trong tay anh, đặt lên mâm rồi tự bưng xuống bếp.
Chu Đông Nam sửng sốt, vội đi theo.
Đây là lần đầu tiên Thành Vân làm việc nhà, nhưng trông cô hoàn toàn không có vẻ lạ lẫm. Rửa chén, chà bồn nước, dọn bếp… tóc cô vén hết ra sau, buộc hờ lại, có vài sợi tóc không nghe lời rũ xuống.
Mà động tác của cô lại còn thành thạo hơn, nhanh hơn cả Chu Đông Nam.
Một người phụ nữ khi yên lặng làm việc nhà luôn toát ra sức quyến rũ… hoặc tạo ra một cảm giác như cam nguyện, như thần phục.
Chu Đông Nam chen người vào trong bếp, ôm lấy cô từ đằng sau.
“Em còn giỏi hơn cả mấy cô gái trong bản của anh.”
Thành Vân bật cười, một tay Chu Đông Nam ôm eo cô, tay còn lại chồng chỗ chén đĩa đã rửa sạch lại.
“Khi nào chúng ta về đó?” Anh hỏi.
“Về đâu?”
“Quý Châu.”
Thành Vân chỉ rửa chén, không đáp.
Tay trên eo cô lại siết chặt hơn một chút, Chu Đông Nam nói bên tai cô: “Bắc Kinh lạnh quá, chúng ta trở về Quý Châu đi!”
Thành Vân bị bàn tay to kia khiến buồn cười, cô vặn vòi nước lại, xoay người trong phần không gian nhỏ hẹp, tựa sát vào người anh.
“Ôm em làm gì, em có ăn quỵt đâu?” Cô vỗ một cái lên mặt Chu Đông Nam, phát ra một tiếng lanh lảnh, làm nước văng ra.
Chu Đông Nam bỗng nhiên ôm chặt lấy cô.
Anh nhíu mày.
“Theo anh đi!”
Thành Vân khiêu khích nhìn anh.
Tay anh càng siết chặt: “Theo anh đi mà!”
Thành Vân bỗng nhiên giãn mặt ra, bình tĩnh nhìn anh, ánh mắt lướt theo từng đường nét trên mặt anh.
“A Nam!” Cô gọi anh.
“Ừ?”
Thành Vân nhẹ nhàng dựa vào người anh, yếu đuối khác ngày thường, như hoa trong mưa, như nhánh cây trong gió.
Chu Đông Nam không nói gì, anh để mặc Thành Vân chạm vào thân thể mình. Cô thường mơn trớn thân thể anh bằng đôi tay mình, vuốt ve lâu đến mức khiến anh cảm thấy cái tay kia của cô vốn chính là của anh. Cũng như thân thể của anh vốn là của cô vậy.
Hai tay cô đẩy cổ áo anh ra, chóp mũi khẽ cọ lên xương quai xanh của anh, cằm Chu Đông Nam đặt trên đỉnh đầu cô, ban đầu hai người cẩn thận chạm khẽ, vuốt ve dò xét, càng về sau lại càng táo bạo hơn, im lặng mà điên cuồng.
Cổ tay mảnh mai như một nhành cây, không người nào quan tâm nó bị nắm đến đỏ cả lên, cũng không quan tâm liệu có bị thương không, ai cũng bất chấp hết.
Ánh sáng mờ mờ nơi phòng bếp như bóng đêm nơi rừng sâu, muông thú rục rịch như muốn xông ra ngoài.
Tóc Thành Vân tán loạn, cứ như một hồn ma, nhưng dưới sự lấn át của Chu Đông Nam, trông lại yếu ớt vô cùng.
Trên đời này, cũng chỉ một người có thể gợi mở cả con người cô.
Khi đã kiệt sức.
Hai người lẳng lặng ôm lấy nhau.
Là tiếng thở dốc hay nức nở?
Tình đến cực hạn, người sẽ đáng thương.