A, Này! Tôi Là Nam Thẳng

– Bạo cúc cậu!

Đến buổi trưa, An Dật tháo kính mắt, đột ngột đứng dậy rời khỏi máy tính, không thể chịu nổi nữa, nói: “Tôi đói bụng! ! !”

Cái gì hắn cũng có thể chịu, chỉ duy nhất không thể chịu đói.

Trần Trăn ngẩng đầu nhìn Diệp Tử Thông đang ngồi một bên, nói: “Còn ngây ngốc làm gì? Đi gọi nhanh lên.”

Diệp Tử Thông: “Cậu sai tôi?”

Trần Trăn: “Anh muốn ngược đãi nhân viên? Chúng tôi bạt mạng ngay cả thời gian ăn cơm cũng không có là do ai làm hại?”

Diệp Tử Thông: “Được, được rồi, chỉ có cậu mới dám nói như thế.”

Trần Trăn: “Vậy đi nhanh đi, ghi chú dán trên tủ lạnh đều là số của dịch vụ thức ăn nhanh.”

Diệp Tử Thông: “Cậu vẫn luôn dùng thức ăn nhanh?”

Trần Trăn: “Tôi chưa bao giờ lãng phí thời gian vào loại chuyện này.”

Diệp Tử Thông: “. . . . . .”

An Dật tiếp lời chọt vào một câu: “Tôi thấy anh không biết nấu cơm thì đúng hơn.”

Trần Trăn liếc qua: “Cậu biết nhiều ghê ta.”

An Dật:  “. . . . . .”

Diệp Tử Thông đi tới trước tủ lạnh nhà Trần Trăn, nhìn trên cửa tủ dán đầy giấy ghi chú, nhất thời không biết nói gì.

Gã nhìn Trần Trăn tiếp tục chìm đắm trong công việc, nghĩ thầm cuộc sống của người bạn thân này thật đúng là hoàn toàn hiện đại.

Gã xoay người hỏi bọn họ: “Hai người muốn ăn gì?”

Trần Trăn: “Gì cũng được.”

An Dật: “Ai trả tiền? Diệp tổng, anh mời khách hả?”

Diệp Tử Thông: “. . . . . . Ờ, tôi mời.”

An Dật: “Tôi muốn ăn bít tết và cơm! Còn nữa, thêm rượu vang đỏ!”

Diệp Tử Thông tỏ vẻ khinh bỉ: “. . . . . .”

An Dật vẻ mặt chán chường ngã người lên sofa, sau đó làm ổ luôn trên đó.

Toàn thân hắn phát ra hơi thở uể oải, ỉu xìu rên rỉ: “Đói bụng ghê, dạ dày của tôi cũng đau luôn rồi . . . . . .”

Trần Trăn nhìn hắn: “Đau dạ dày? Có muốn uống thuốc không?”

An Dật lắc đầu: “Bệnh cũ, một chút nữa là hết.”

Diệp Tử Thông gọi điện thoại đặt thức ăn nhanh xong, đi tới, ngồi xuống sofa bên cạnh An Dật.

Gã nhìn An Dật đang lấy tay che mắt nằm trên sofa, sau đó nói: “Cậu thuộc tổ của Lô Du đúng không?”

“Ừm.” An Dật lên tiếng.

“Ý tưởng quảng cáo kia không tệ, Siya đánh giá tốt.” Diệp Tử Thông thẳng thắn nói, “Trần giám đốc của mấy cậu quả nhiên không nhìn lầm người.”

Đối với lời gã nói Trần Trăn không có ý kiến.

Một hồi sau, Trần Trăn đọc xong cái gì đó An Dật vừa làm.  Rồi gọi hắn: “An Dật cậu lại đây.”

An Dật từ sofa đứng dậy, tiếp đó lấy kính mắt đặt trên bàn trà đeo vào, nghi hoặc nhìn về phía Trần Trăn: “Sao vậy?”

Trần Trăn nhìn hắn ngoắc ngón tay: “Chính cậu lại đây mà nhìn.”

An Dật bĩu môi, cả người ỉu xìu lết tới bên cạnh Trần Trăn, nhìn màn hình máy tính.

Sau đó mặt hắn hóa đá giống biểu tình khi đạp trúng phân bò: “Kháo!”

Diệp Tử Thông hiếu kì lập tức đi lại gần xem, nhất thời cũng là vẻ mặt kinh ngạc

Hiển thị trên màn hình máy tính của Trần Trăn là một bức ảnh chụp, hơn nữa ảnh chụp rất rõ ràng là ảnh **.

Bất ngờ hơn nữa diễn viên bị ** lại chính là An Dật và Trần Trăn.

Trong bức ảnh An Dật say bét nhè, cả người dựa vào Trần Trăn. Trần Trăn ôm hắn đi về hướng bãi đậu xe, nhìn động tác của hai người, bất luận thế nào cũng đều mập mờ.

An Dật từ trong trạng thái hóa đá hồi phục lại, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Là tên vương bát đản nào **? !”

Trần Trăn lắc đầu: “Do sử dụng hộp thư chung của công ty, nên tra không ra người nào gửi.”

An Dật: “Địa chỉ IP cũng tra không được?”

Trần Trăn: “Người này dùng máy tính chung của công ty, tra kiểu gì?”

An Dật: “Tại sao lại là cái loại ảnh ** này? !”

Trần Trăn nhún nhún vai: “Phỏng chừng là nhằm vào tôi.”

An Dật: “. . . . . . Kẻ thù của anh cũng nhiều ghê nha.”

Trần Trăn: “Hết cách, người nổi tiếng đều như vậy.”

An Dật: “Giám đốc anh thật là bình tĩnh.”

Trần Trăn: “Đây là điều nên làm.”

Ngược lại thần sắc Diệp Tử Thông có vẻ không được tốt: “Trần Trăn, cậu tốt nhất là tra ra người nào làm cho tôi. Tôi tuyệt đối không cho phép trong Blue Island này có người chống đối cậu.”

Trần Trăn cười lạnh: “Anh khẩn trương làm gì?”

Diệp Tử Thông: “Tôi có thể không khẩn trương được sao? Bất kể là công ty này hay là vì chính cậu đi chăng nữa, miễn là bịt kín được vụ đả kích tai tiếng này là được!”

Ánh mắt Trần Trăn nhìn Diệp Tử Thông càng thêm lạnh: “Tai tiếng? Tôi không thừa nhận hành động này là tai tiếng.”

Diệp Tử Thông: “Cái này còn không phải tai tiếng?”

Trần Trăn: “Như vậy ý của anh là, tôi là đồng chí, như vậy bản thân tôi đang sống chính là một vụ tai tiếng?”

Diệp Tử Thông có chút bối rối: “Cậu biết rõ ý tôi không phải như thế!”

Trần Trăn thong thả xóa bức ảnh kia đi: “Diệp Tử Thông, đừng can thiệp quá nhiều vào chuyện của tôi.”

Diệp Tử Thông: “Tôi đây là đang lo lắng cho cậu!”

Trần Trăn: “Không cần.”

Diệp Tử Thông: “Trần Trăn!”

An Dật nhìn hai người bọn họ có xu thế cãi nhau, vì thế rất thức thời lánh sang một bên.

Bị cuốn vào lúc bọn họ đang tranh cãi chính là một việc vô cùng thê thảm, khiến An Dật lại nhớ tới chuyện tình bị nhốt trong WC.

Rất con mẹ nó không dám nhớ lại!

Vốn An Dật dự định thừa dịp lúc hai người bọn họ còn đang tranh cãi vụng trộm bỏ đi.

Kết quả mới đi tới cửa, di động An Dật lại vang lên bài hát thiếu nhi kinh điển “Hồ lô hóa”.

Tầm mắt hai anh trai kia lập tức tập trung lên người An Dật.

Trần Trăn: “Cậu muốn đi đâu?”

Diệp Tử Thông: “Có thể tắt cái chuông đó trước được không?”

An Dật: “. . . . . . Tôi muốn đi WC.”

Trần Trăn vươn tay chỉ một phía: “WC ở bên kia, ngoài cửa không có WC.”

An Dật trừng y, kháo, cố tình không cho tôi đi thì đúng hơn!

“Sao cậu còn chưa chịu tiếp điện thoại?” Diệp Tử Thông thật sự chịu không nổi tiếng chuông di động của hắn.

Được gã nhắc nhở, An Dật bây giờ mới nhớ tới phải bắt điện thoại.

Chỉ thấy vừa ấn nút gọi xong, tiếng rống của Hà Bồi Bồi tức khắc truyền sang đây: “An Tiểu Dật! Thằng nhóc thối tha cậu chạy đi nơi nào? !”

An Dật vội vàng dời điện thoại cách xa lỗ tai ra.

Tiếng rống của Hà Bồi Bồi cũng đã truyền vào trong tai bọn Trần Trăn.

“Cậu đó, nếu lần sau còn dám cho tôi leo cây rồi cả đêm không về, coi chừng bà cô này bạo cúc cậu!”

Nghe Hà Bồi Bồi hung hãn nói, An Dật có chút đỡ không nổi.

Nhất là khi nhìn thấy nụ cười xấu xa kia của Trần Trăn, An Dật càng vô cùng mất bình tĩnh muốn co chân bỏ chạy.

“Này?! An Tiểu Dật cậu có đang nghe tôi nói hay không đó? !” Hà Bồi Bồi tiếp tục Đông sư rống (sư tử hà đông rống).

An Dật vừa nghe vội vàng trả lời: “Đang nghe, Bồi Bồi, khi nào về tớ sẽ gọi điện thoại cho cậu.”

Hà Bồi Bồi nghi hoặc: “Sao thế? Bây giờ cậu đang bận à?”

An Dật lại nhìn nhìn vẻ mặt hai vị đại thần kia, lúc này ngay cả tâm tự sát cũng có: “A, này, tớ đang tăng ca!”

Hà Bồi Bồi: “Nga, tôi còn tưởng cậu lưu luyến ôn nhu hương gì đó rồi quên luôn đường về nhà.”

An Dật: “Kháo. . . . . . Hà Bồi Bồi, tôi thật sự rất khinh bỉ cô!”

Hà Bồi Bồi: “Khinh bỉ em gái cậu, tối hôm qua cậu cho tôi leo cây còn chưa tính! Chiều hôm nay hứa sẽ đi xem triển lãm ảnh với tôi thì sao đây?”

An Dật kinh hãi: “Á! Tớ quên. . . . . .”

Hà Bồi Bồi nghiến răng nghiến lợi: “An, Tiểu, Dật!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui