A, Này! Tôi Là Nam Thẳng

. Jonsson

Sau khi Trần Trăn rời đi, An Dật liền đổi số điện thoại rồi tiếp tục cuộc sống chán chường thường ngày của hắn.

Bảy tháng sau.

An Dật giải quyết xong toàn bộ thủ tục, từ chức tổ trưởng Tổ nghiên cứu và sáng tạo ở Blue Island, đổi nơi công tác, đi theo Hạ Vũ tới Jonsson.

Nằm ở Las Vegas, Jonsson là một trong số những công ty quảng cáo mới thành lập do người Trung Quốc góp vốn mở ra, tuy lịch sử không lâu đời như Blue Island, nhưng cấp trên bọn họ rất có dũng khí tuyển dụng người.

Do An Dật lúc còn ở Blue Island đã làm tới chức tổ trưởng tổ Nghiên cứu và sáng tạo, vậy nên sau khi tới Jonsson, hắn rất may mắn trở thành trưởng phòng Kế hoạch, còn Hạ Vũ thì trở thành trưởng phòng Thiết kế

Dường như tổng giám đốc của Jonsson có quan hệ gì đó đặc biệt với Hạ Vũ, nhưng An Dật lại giả ngu coi như không biết gì.

Hôm nay là ngày thứ 37 An Dật đến Jonsson.

Hắn ngủ thẳng tới mười một giờ hơn mới tỉnh dậy — vì thời gian biểu ở Jonsson không quá mức nghiêm khắc như bên Blue Island, chế độ quản lý của bọn họ và Blue Island có thể nói là khác xa nhau một trời một vực.

Lại nói tiếp, An Dật tất nhiên là thích chế độ ở Jonsson hơn. Dù sao thì việc không cần lo lắng mình sẽ đi muộn là một chuyện rất ư là hạnh phúc.

Vẫn là cuộc sống chen chúc trên xe điện ngầm, chẳng qua là không còn cái cảnh chạy theo đằng sau xe như khi trước.

Tới công ty rồi, An Dật liền mỉm cười chào Angelina đứng trước quầy tiếp tân.

An Dật dùng tiếng Anh vô cùng lưu loát nói: “Tiểu thư Angelina hôm nay vẫn xinh đẹp như mọi ngày nha.”

Angelina cười đến mức nghề nghiệp hóa: “Chào buổi sáng, ngài An Dật.”

An Dật giả bộ trưng ra biểu tình kinh ngạc: “Tiểu thư Angelina còn nhớ tên tôi sao? Thật sự là vinh hạnh nha ~ “

Angelina tiếp tục cười, nói: “Tên của ngài An Dật đây đã sớm truyền khắp cả Jonsson này rồi.”

An Dật vẫn còn muốn tiếp tục nói chuyện, nhưng không nghĩ tới lại gặp phải quản lý phòng Ý tưởng và sáng tạo của Jonsson – Reeve.

“Sáng sớm thật đúng là thời gian thích hợp để tán tỉnh nha, Angelina người đẹp hàng đầu của Jonsson chúng ta đây mà.” Reeve là người Anh, vì vậy phần lớn ngôn ngữ gã nói đều là tiếng Anh.

May mà vốn tiếng Anh của An Dật khá vững, nghe hiểu không có vấn đề gì. Gã ta nhìn An Dật cười đến mức vô hại.

An Dật biết Reeve cũng là đồng chí, nên hắn đối với gã vẫn có chút kính nhưng không gần.

An Dật ha ha cười với Reeve: “Tôi chỉ là nghe nói tiểu thư Angelina vẫn còn độc thân, nên mới muốn theo đuổi thử thôi mà.”

Reeve nhìn hắn nói: “Vậy có lẽ sau này cậu sẽ có rất nhiều đối thủ mạnh nga.”

An Dật: “Như vậy mới kích thích.”

Angelina đứng một bên vẫn giữ nụ cười nghề nghiệp hóa trên môi, không chút nào để ý đến những lời đối thoại giữa hai người bọn họ.

Phảng phất như cô đã tập mãi thành quen đối với những lời nói mang tính quấy rối này rồi.

Sau đó hai người cùng nhau đi vào thang máy.

Lúc chỉ còn có hai người bọn họ bên trong, thái độ của Reeve cũng không thân thiết dễ gần như vừa rồi, trái lại gã dùng một ánh mắt đánh giá quan sát An Dật.

An Dật phát hiện ánh mắt của gã đang nhìn mình, liền hỏi thẳng: “Quản lý, anh có chuyện gì muốn nói với tôi sao?”

“Nghe nói cậu và Hạ ở phòng thiết kế là bạn tốt, không phải cậu ấy là gay hay sao?” Reeve tỏ ra rất hiếu kỳ.

An Dật gật đầu: “Đúng như thế thì sao? Này cũng chẳng đụng chạm gì tới tình bạn giữa chúng tôi.”

Reeve gật gật đầu: “Tôi còn tưởng cậu cũng vậy?”

An Dật nhìn gã rồi ném cho gã một nụ cười có thể coi là khách sáo: “Thật xin lỗi, tôi là thẳng nam.”

Sau khi ra khỏi thang máy, An Dật liền đi thẳng tới phòng làm việc của mình.

Lúc này thư ký Shirley của hắn đã chuẩn bị xong lịch trình biểu, An Dật cầm lấy nhìn, tức khắc nhíu mày lại.

“Shirley, không phải case của Khải Đế đã thảo luận ổn thỏa rồi hay sao?” An Dật rất nghi hoặc, “Tại sao còn muốn tôi đến dự hội nghị ở bên kia?”

Shirley cũng mù mờ chả biết gì: “Vừa rồi tổng giám đốc gửi tin nhắn tới, nói ngài nhất định phải có mặt.”

An Dật vừa nghe xong liền nhịn không được chửi tục một câu: “Kháo!”

“Trưởng phòng, có vấn đề gì sao?” Shirley khó hiểu nhìn An Dật đang rối rắm.

An Dật phất phất tay: “Không có gì không có gì, chẳng qua là tôi ghét đi họp thôi.”

Shirley: “. . . . . .”

Sau khi Shirley ra khỏi văn phòng, An Dật liền ngồi lên ghế xoay xoay vài vòng, tiếp theo nhấc điện thoại nội bộ lên nhấn một dãy số.

Ngay sau đó liền có người tiếp điện thoại.

An Dật: “Haha, Justin phải không?”

Justin đang vẽ sơ đồ phác thảo mặt bằng không ngờ tới người gọi lại là trưởng phòng của bọn họ, nhất thời không kịp phản ứng: “Hả?”

Ngữ khí của An Dật vô cùng nhã nhặn: “Buổi chiều bên Khải Đế có tổ chức một cuộc họp, cậu tham dự giúp tôi đi ~”

Justin vừa nghe liền kinh hãi: “Trưởng phòng, bây giờ em đang có việc trong tay.”

An Dật: “Kêu Jones làm giúp cậu là được.”

Justin : “. . . . . . Nhưng mà. . . . . .”

An Dật: “Sao? Có ý kiến?”

Justin: “Không. . . . . .”

An Dật: “Cứ quyết định vậy đi.”

Justin: “. . . . . .”

Sau khi ngắt điện thoại, tâm tình An Dật mới có thể xem như có chút nắng.

Hiện tại hắn rất có phong phạm của Trần Trăn, mấy cái trò lấy quyền mưu tư này của hắn toàn bộ đều học được từ nơi y.

Lúc này Shirley lại cầm một đống văn kiện đem tới giao cho hắn phê duyệt, phải có sự đồng ý phê duyệt của hắn thì tập văn kiện này mới có thể chính thức đến tay trưởng phòng Ý tưởng và Sáng tạo, trưởng phòng Ý tưởng và Sáng tạo thông qua rồi thì mới tới chỗ của trưởng phòng Thiết kế, sau khi người này chỉnh sửa lại xong xuôi đâu đó rồi, kế tiếp mới là bước hoàn thành.

Phương thức kiểu mẫu rập khuôn này trái lại vẫn không khác Blue Island là mấy.

Nghĩ đến Blue Island, khó tránh khỏi lại nhớ tới một số người quen ở đó.

Cái ngày mà An Dật lên máy bay, tất cả người trong nhóm Dương Siêu đều tới tiễn hắn đi, nói không cảm động chính là gạt người

Chẳng qua là hắn đã quyết định muốn đi, vậy thì nhất định phải đi.

Sau khi đệ đơn xin từ chức, Diệp Tử Thông còn đặc biệt tới tìm hắn để nói chuyện.

Diệp Tử Thông hỏi hắn tại sao muốn từ chức, hắn rất trực tiếp mở miệng nói thẳng ra là muốn đổi nơi công tác, đến Jonsson.

Khiến Diệp Tử Thông không nói nên lời.

“Trước đây người cất nhắc cậu là Trần giám đốc Trần Trăn, ánh mắt của cậu ấy thật sự rất khá, ít nhất cho đến bây giờ cậu ấy cũng chưa từng nhìn lầm.” Mặt Diệp Tử Thông lộ vẻ đáng tiếc, “Dù sau này cậu có đi đâu, thì hãy nhớ giữ vững lập trường của mình.”

An Dật hiếm khi hơi phiến tình một chút: “Diệp tổng, anh cần gì phải nói mấy lời xúc động như vậy chứ? Anh yên tâm, tôi sẽ không bán đứng Blue Island đâu.”

Diệp Tử Thông: “. . . . . . Xem phim gián điệp nhiều quá nên lậm rồi à?”

An Dật: “Này cũng bị anh biết.”

Diệp Tử Thông: “. . . . . .”

Trước khi rời đi, An Dật hơi do dự một chút nhưng vẫn hỏi Diệp Tử Thông: “Trần giám đốc ở Nhật Bản có khỏe không ạ?”

Diệp Tử Thông cười cười: “Không có nơi nào mà cậu ta không sống được.”

An Dật cũng cười cười: “Vậy là tốt rồi, nhờ anh thay em cám ơn anh ấy. Không có anh ấy, cũng sẽ không có em ngày hôm nay.”

Diệp Tử Thông: “? ? ?”

An Dật giả vờ tự nhiên vẫy vẫy tay: “Tạm biệt nhé ~”

Đột nhiên một tràng gõ cửa xuất hiện đánh thức An Dật đang trầm tư.

“Mời vào.” Hắn vội vàng dùng tiếng Anh đúng chuẩn nói.

Đẩy cửa vào là trưởng phòng PR của Jonsson – Judy, chỉ thấy cô vẫn hấp dẫn quyến rũ như xưa, cách ăn mặc khá là mê người.

“Hey, An, có thời gian đi ăn trưa với em không?” Cô vô cùng nhiệt tình biểu đạt sự yêu mến của mình đối với An Dật, rất chủ động trong việc theo đuổi.

Chỉ tiếc là An Dật đối với mấy em gái nhiệt tình cởi mở như vậy vốn có chút ăn không tiêu, nên hắn vẫn luôn lấy thái độ kính nhưng không gần mà đối xử.

Nhưng hắn không ngờ tới người ta lại trực tiếp tới mức chạy thẳng tới văn phòng tìm hắn.

“Ngại quá, Judy tiểu thư. Dạo gần đây tôi rất bận, thật sự xin lỗi.” Hắn đây là đang bận làm biếng. Thể loại mà An Dật đang giả bộ, chính là ‘thân bất do kỷ’ mà dân giang hồ hay gọi.

Judy rõ ràng không chịu bỏ qua cho hắn dễ dàng như vậy, cô nàng liền bắt đầu chơi trò hờn dỗi: “Đừng vậy mà ~ An, anh từ chối người ta mấy lần rồi đó.”

An Dật lập tức giả bộ ngớ ngẩn: “Có sao? Có thể cùng ăn cơm với người đẹp là một chuyện rất vinh hạnh nha, tôi cầu còn không được nữa là. Nhưng mà tôi thật sự không có thời gian. . . . . .” Thiếu chút nữa ngay cả tiếng Anh nói thế nào hắn cũng quên luôn.

Cho nên mới nói, hắn không thích con gái quá cởi mở.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui