A, Này! Tôi Là Thẳng Nam!

– Đi công tác

An Dật làm tổ trưởng cũng khá thoải mái, vẻn vẹn chưa tới một tuần, tất cả sáu người cấp dưới đều trở thành bạn tốt của hắn.

Ngay cả Trần Trăn cũng cảm thấy bội phục cái thủ đoạn thu mua lòng người này của hắn.

Hôm nay An Dật rất thong thả đi làm trễ.

Lịch làm việc của hắn bắt đầu từ lúc 9 giờ 30, nhưng hơn 10 giờ hắn mới nhàn nhã đi làm, nguyên nhân là vì — hắn có một tay sai đắc lực!

Dương Siêu đã hoàn toàn trở thành người bên phe An Dật, mỗi ngày vào giờ tan tầm, sau khi An Dật đã gõ xong phần của mình, hắn đều đem thẻ giao cho Dương Siêu, bắt Dương Siêu thế chỗ thay cho hắn.

Ai kêu lỗ đút thẻ chỉ nhận thẻ không nhận người làm gì.

An Dật hớn ha hớn hở.

Chỉ có điều cái vẻ hớn hở này của hắn đã lập tức biến thành bộ mặt khổ qua khi hắn vừa tiến vào phòng làm việc dành riêng cho hắn ở tầng 8. Bởi vì hắn thấy Trần Trăn đang tỉnh bơ ngồi ở bên trong.

“Cậu có cần biểu cảm khoa trương như vậy không?” Trần Trăn ung dung nói.

An Dật vội vàng xoay người lại nhìn, lúc đã xác định không có ai đứng ở cửa ngó vô đây, động tác của hắn vô cùng  nhanh chóng — đóng cửa, khóa lại.

Trần Trăn nhìn động tác của hắn lén lút như vậy, nhịn không được bật cười.

“Kháo, anh cười cái gì? !” An Dật bực mình hỏi.

“Nhìn cậu thế này, tôi không nhịn được lại nghĩ hai chúng ta thật sự đang yêu đương vụng trộm ~” Trần Trăn cười nói.

“Yêu đương vụng trộm em gái anh!” An Dật sợ bị phát hiện nên hạ thấp âm lượng, “Anh đến tìm tôi làm gì? ! Tôi bề bộn nhiều việc lắm!”

Trần Trăn đứng dậy đi về phía hắn: “Nếu tôi không nhìn lầm, thì cậu đã đi trễ gần nửa tiếng.”

“. . . . . .” Lúc này An Dật mới nhớ tới chuyện gian dối của mình, vội vàng im bặt.

Thấy Trần Trăn lại bắt đầu mặt dày trắng trợn tới gần hắn, An Dật theo bản năng lui về phía sau.

Trần Trăn nhìn thấu động tác đó, bước nhanh một bước lớn tiến lên ôm lấy hắn.

An Dật kêu lên một tiếng rồi cấp tốc che miệng mình lại, tiếp theo bắt đầu giãy dụa.

Giãy dụa cũng tốn công, vì vậy liền bắt đầu bla bla nhỏ giọng chửi: “Em gái anh, giữa ban ngày ban mặt mà anh lại dám trêu chọc trai nhà lành! Này,  chẳng lẽ anh không biết câu nam nam thụ thụ bất thân hay sao hả!”

Trần Trăn nhìn An Dật đang ngọ nguậy trong lòng y, tiếp tục càn rỡ cười: “Nga? Hóa ra cậu là trai nhà lành?”

An Dật trợn mắt bó tay, rất muốn giả chết.

Hôn trộm hắn một cái, Trần Trăn mới buông An Dật ra, không tiếp tục chọc hắn xù lông nữa.

Y sửa sang lại quần áo, khôi phục lại thái độ bình thường, nói: “Chuẩn bị đi, chọn hai người.”

An Dật nghi hoặc trừng mắt nhìn y: “Lại muốn làm gì? !”

Trần Trăn nhả ra hai chữ: “Đi công tác.”

An Dật trợn mắt nhìn chằm chằm Trần Trăn: “Anh có thể lặp lại lần nữa không?”

Hiếm khi Trần Trăn buồn cười lặp lại lần nữa: “Là đi công tác.”

An Dật ngón tay nhỏ bé ngoáy ngoáy lỗ tai, sau đó thổi thổi: “Có thể lặp lại lần nữa không?”

Trần Trăn: “. . . . . .”

Tiếp theo đó An Dật rất mất hình tượng gào lên: “Đi công tác cái em gái anh! Mới sáng sớm lại đột nhiên nói với tôi là phải đi công tác, mấy người chẳng lẽ không biết khi có chuyện gì quan trọng thì đều phải thông báo trước hay sao? ! Bất thình lình bắt tôi chọn ra hai người như thế thì kêu tôi chọn cái kiểu gì đây? Chọn đại hay là chơi bốc thăm? !”

Đối với An Dật đang nổi quạu, Trần Trăn lại rất bình tĩnh coi như không có gì: “Vậy cứ việc dựa theo cách của cậu mà chọn người đi.”

An Dật liếc xéo: “Thế thì tôi sẽ chơi trò giải câu đố.”

Trần Trăn : “. . . . . .”

An Dật: “Khi nào thì đi?”

Trần Trăn: “Ngày mai.”

An Dật: “. . . . . . Còn địa điểm?”

Trần Trăn: “New Zealand.”

An Dật: “. . . . . . Kháo, tôi không có hộ chiếu!”

Trần Trăn: “Công ty sẽ sắp xếp cho cậu.”

An Dật: “. . . . . .”

Sau khi Trần giám đốc đi khỏi, An Dật liền mang vẻ mặt khó chịu lượn qua lượn lại trong phòng làm việc của mình.

Cuối cùng hạ quyết định — bốc thăm chọn người.

Vì vậy kế tiếp xuất hiện một màn thế này — An Dật viết tên 6 thành viên của nhóm nhỏ vào vài tờ giấy trống, trộn đều rồi đặt lên bàn làm việc nằm trong phòng họp.

“Tổ trưởng, anh làm gì vậy?” Đỗ Anh Phàm tò mò hỏi.

“Bốc thăm.” An Dật mặt không đổi sắc nói.

“Bốc thăm làm gì?” Lưu Hiển Thành hỏi tiếp.

“Quyết định danh sách hai người đi công tác tại New Zealand.” An Dật vẫn rất bình tĩnh nói.

“. . . . . .” Sau đó một đám người rất không bình tĩnh trầm mặc.

Sau khi đã chuẩn bị sẵn sàng mọi việc, hắn nói với mọi người: “Mấy cậu thay phiên nhau lấy đi. Rút ngẫu nhiên sao cho còn lại hai người, hai người này sẽ là người được chọn để đi công tác với tôi lần này.”

Tất cả mọi người đều âm thầm cầu nguyện ngàn vạn lần đừng ngẫu nhiên lấy trúng tên của mình.

Rất nhanh đã có kết quả, hai người được chọn chính là Dương Siêu và Đỗ Anh Phàm.

Bốn người còn lại ai cũng dùng ánh mắt hâm mộ ghen tị cùng oán hận nhìn hai người bọn họ.

An Dật mang vẻ mặt giống lưu manh cầm danh sách người đi công tác tà tà tới văn phòng giám đốc thiết kế ở tầng chín.

Trần Trăn trái lại có hơi kinh ngạc, không ngờ cậu nhóc này lại có tốc độ nhanh như thế, thoáng cái đã làm xong danh sách.

“Cậu dùng trò giải câu đố chọn người à?” Trần Trăn nhếch mày hỏi hắn.

An Dật vẻ mặt đắc ý lắc đầu: “Bốc thăm quyết định.”

Trần Trăn: “. . . . . .” Biết cậu nhóc này tuyệt đối không có khả năng dùng cách thức bình thường để chọn ra mà.

“Giám đốc, hỏi anh chuyện này nha. Đi công tác ở New Zealand là làm gì ở đó vậy?” An Dật nín đã lâu cuối cùng cũng đem chuyện mà hắn tò mò trong lòng hỏi ra miệng.

“Đi chụp hình.” Trần Trăn nói thẳng nội dung chính.

“Chụp hình? Làm gì?” An Dật nghe không hiểu.

Trần Trăn mỉm cười: “Cục du lịch quốc tế muốn ra mắt khu du lịch mới ở New Zealand, vì vậy nhờ công ty chúng ta tung ra một loạt quảng cáo về nơi đó.”

An Dật bĩu môi: “. . . . . . Ta không biết chụp hình.”

Trần Trăn: “Nhưng trên hồ sơ của cậu lại viết cậu học hệ nhiếp ảnh ở đại học S?”

An Dật: “Em gái anh, dám tra hồ sơ của tôi!”

Trần Trăn: “Sao tôi lại không dám?”

An Dật: “. . . . . .”

Ban đầu An Dật vốn tự an ủi chính mình, chẳng phải chỉ cần đem chuyến công tác lần này coi như một cuộc du lịch không phải là được rồi sao, mặc dù đây cũng không phải lần đầu tiên hắn tới New Zealand. . . . . .

Nhưng ngàn nghĩ vạn nghĩ lại không hề nghĩ tới, cái tên Trần Trăn đáng bị chém ngàn đao kia lại đi cùng với bọn họ.

Khi mà An Dật nhìn thấy Trần Trăn mang vẻ mặt tươi cười thoải mái đi tới bên cạnh hắn rồi ngồi xuống, An Dật rất muốn nhảy khỏi máy bay.

“Sao anh lại ở đây? !” An Dật nhỏ giọng hỏi, dường như rất sợ Dương Siêu và Đỗ Anh Phàm ngồi phía sau bọn họ nghe được cái gì.

Trần Trăn cong khóe miệng: “Tôi thân là cấp trên quản lý trực tiếp các cậu, bộ tôi đến đây để cùng đi công tác thì có gì bất thường hay sao?”

An Dật: “. . . . . .” Sao hắn lại đột nhiên có cảm giác như đang bị đùa giỡn vậy chứ?

Sau khi máy bay cất cánh, An Dật vì muốn tránh khỏi xấu hổ nên bắt đầu giả bộ ngủ.

Ai mà ngờ Trần Trăn lại không hề an phận, bắt đầu động tay động chân với hắn.

Chẳng hạn như thò tay trái ra nắm lấy tay An Dật, sau đó ngồi ngắm nghía mấy ngón tay thon dài mảnh khảnh kia của hắn.

Khiến An Dật đang giả bộ ngủ thật sự lo lắng không yên.

Nói đến thì chung quy An Dật vẫn là một cậu bé rất đỗi ngây thơ. Ban đầu hắn vốn giả bộ ngủ, kết quả giả làm sao lại thành ra ngủ thật.

Ngủ thôi còn chưa tính, hắn lại còn rất vô tư ngả đầu dựa vào vai Trần Trăn.

Khi một cô tiếp viên hàng không đẩy xe nhỏ đi tới hỏi Trần Trăn có muốn uống chút gì đó hay không, Trần Trăn chỉ nhẹ nhàng lắc đầu và mỉm cười, sau đó vươn tay đặt ngón trỏ lên môi làm một động tác “Suỵt”.

Tiếp viên hàng không thấy thanh niên đang ngủ rất ngon bên cạnh y, lập tức hiểu ra, gật gật đầu.

Trần Trăn vẫn một mực ngắm nhìn khuôn mặt lúc ngủ của An Dật, từ gọng kính màu đen, không khó nhìn ra quầng thâm mờ nhạt bên dưới mi mắt kia, dạo gần đây cậu nhóc này thật sự thức quá khuya.

Chợt y cảm thấy việc đồng ý nhận case này rồi đi cùng An Dật đến New Zealand, có lẽ là một lựa chọn không tồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui