Á Nô

Tiêu Hề Diệp ánh mắt khẽ động, tựa như đang đấu tranh.

Thẩm Nhược Phi lòng thầm vui mừng, thừa dịp Diệp Đế đang cảm thấy hổ thẹn với Tam hoàng tử, tiếp tục thêm mắm thêm muối một phen, nhất định là có thể khiến cho Diệp Đế tin vào chuyện yêu mị tái thế.

"Hoàng thượng, năm đó mẹ của thần thiếp, chết cũng có triệu chứng giống như Tam hoàng tử, chính là thời điểm Thẩm Ngọc sinh ra bị ốm chết." Thẩm Nhược Phi thận trọng nói, "Thần thiếp cũng không hiểu những thứ này, không bằng hoàng thượng gọi Khâm Thiên Giám tới hỏi cho rõ ràng?"

Thẩm Nhược Phi nhắc nhở Tiêu Hề Diệp, lúc này mới sai người đi gọi giám chính Khâm Thiên Giám đến.

"Trẫm hỏi ngươi, gần đây yêu tinh họa loạn, việc này có thật không? Không được phép có một câu nói bừa!"

Giám chính mặc y phục bát quái, quỳ trên mặt đất đáp lời.

"Thần nửa tháng trước, sáng sớm đã vào cung bẩm báo hoàng thượng, đúng là phương bắc yêu tinh đại thịnh, áp sát thần tinh, nói rõ là yêu tinh đã vào kinh thành, nhưng là hoàng thượng không tin, hung hăng quở trách thần, hôm nay Tam hoàng tử chết yểu, đủ để chứng minh tai hoạ đã bắt đầu ứng nghiệm."

Tiêu Hề Diệp ngồi trên long ỷ, thật lâu không nói gì, đỡ trán suy nghĩ.

"Nếu đúng là như vậy, kia nên làm thế nào để tránh tai hoạ?"

"Biện pháp tốt nhất và nhanh nhất chính là tìm ra yêu tinh, giết chết! Tai hoạ tự nhiên sẽ biến mất, không quá...." Giám chính lén nhìn sắc mặt càng ngày càng lạnh lẽo của Diệp Đế nói, "Nếu như hoàng thượng quả thực không muốn, cũng có thể thử dùng ngoại vật để trấn áp.".

Tiêu Hề Diệp vội vàng hỏi: "Làm sao trấn áp?"

"Thí dụ như xây một tòa Phật tháp ở trong hoàng cung, mời cao tăng đến khai quang cho tượng phật, nói không chừng có thể trấn áp làm hao mòn đi sát khí của yêu tinh..."

"Liền theo cái này làm!" Tiêu Hề Diệp không hề nghĩ ngợi trực tiếp hạ lệnh, "Trẫm cấp mười vạn lượng bạc trắng, ngươi lập tức đi làm! Trong vòng nửa tháng, trẫm muốn nhìn thấy hoàng cung có nhiều hơn một tòa Phật tháp, không làm được, ngươi liền đầu rơi xuống đất!"

Giám chính sợ đến toát cả mồ hôi lạnh, chỉ có thể lĩnh mệnh.

Thẩm Nhược Phi nghe xong có chút lo lắng, hỏi: "Hoàng thượng...thật ra phương pháp thứ nhất chưa chắc là không thể, việc này dù sao cũng liên quan đến triều đình Đại Tĩnh..."

"Câm miệng!"

Tiêu Hề Diệp quát lạnh một tiếng, cũng không có thời gian rỗi quở trách Thẩm Tiệp dư, vội vã chạy về Kỳ Lân Các.

Thẩm Nhược Phi ủy khuất cắn môi, oán hận dậm chân, cùng giám chính hai mặt nhìn nhau.

Nàng tính toán lâu như vậy, không tiếc bí quá hóa liều ở trong thuốc của Tam hoàng tử thêm một chút dược vật có tính nóng, để cho hắn bệnh mãi không khỏi ho khan đến càng ngày càng lợi hại, cuối cùng tiễn đưa một cái mạng nhỏ, sau đó lại hối lộ Khâm Thiên Giám tung tin đồn nhảm, thành công vu oan giá họa cho Thẩm Ngọc, đến cuối Diệp Đế lại lòng dạ mềm yếu, không trực tiếp hạ lệnh giết chết con tiện nhân kia!

Lẽ nào dễ dàng để cho Thẩm Ngọc tránh được một kiếp, tất cả đều là tốn công vô ích sao!?

Thẩm Nhược Phi làm sao có thể nuốt trôi được cơn giận này?

"Ngươi mới vừa rồi vì sao không khuyên can hoàng thượng, nói chém giết yêu nghiệt liền có thể nhất lao vĩnh dật*?!" Thẩm Nhược Phi chất vấn.

*Nhất lao vĩnh dật: làm một mẻ đổi lấy cả đời không lo lắng.

Giám chính lau lau mồ hôi lạnh, liếc mắt trừng Thẩm Nhược Phi một cái.

"Ngươi không thấy hoàng thượng có ý muốn che chở y sao? Nếu như lão phu khuyên can, nói muốn giết y, không chờ y đầu rơi xuống đất, lão phu đã bị hoàng thượng xử tử rồi! Hừ!"

Thẩm Nhược Phi tức giận đến lòng buồn bực nói: "Uất ức! Ngươi cầm ba vạn lượng bạc của ta, ngay cả một câu cũng không dám nói sao?!"

Hai người tan rã trong không vui.

Thời điểm Tiêu Hề Diệp trở về Kỳ Lân Các, bước chân nặng nề, Thẩm Ngọc châm đèn, không có ngủ, yên tĩnh cầm trong tay một quyển điển tịch, ánh nến chập chờn, tóc Thẩm Ngọc tản ra như thác nước, vốn là không nhiễm bụi trần làn da ở dưới ánh sáng của đèn gần như muốn trong suốt, để cho Tiêu Hề Diệp cảm thấy xa xôi mờ ảo, thật giống như Thẩm Ngọc liền muốn nhẹ nhàng bay đi.

Kinh diễm đến không giống người, giống như đêm tuyết hôm đó Tiêu Hề Diệp lần đầu tiên nhìn thấy y.

"Ngọc Nhi." Tiêu Hề Diệp nhẹ nhàng gọi một tiếng.

Thẩm Ngọc để sách xuống, nở nụ cười thuần khiết.

"Hoàng hậu không sao chứ?"

Tiêu Hề Diệp cảm thấy áy náy, hắn bận chuyện khác, chỉ phân phó cung nữ đưa Khương hoàng hậu trở về, mời thái y, hắn chưa kịp qua thăm.

"Ngọc Nhi, ngươi thật lòng lo lắng cho hoàng hậu sao?" Tiêu Hề Diệp bình tĩnh hỏi.

Thẩm Ngọc không cảm thấy có gì khác thường, dùng thủ ngữ nói: "Thời điểm mẹ ta đưa ta lên kiệu hoa tiến vào vương phủ, cũng từng khóc như vậy, đau đến không muốn sống."

Sắc mặt Tiêu Hề Diệp trở nên kỳ quái, sợ run hồi lâu.

"Nàng không có việc gì, Trẫm đã triệu thái y đến chăm sóc."

Thẩm Ngọc gật gật đầu, dùng thủ ngữ hỏi: "Hoàng thượng dự định xử trí ta thế nào?".

Tiêu Hề Diệp càng cảm thấy hổ thẹn hơn, hắn chưa từng biểu lộ lòng của mình, mà Thẩm Ngọc hiện tại đã không phải là Thẩm Ngọc không rành thế sự giống như trước kia nữa, y thiên tư thông tuệ, đã học được nghe lời đoán ý, thậm chí nhìn thấu lòng người.

"Ngọc Nhi, ngươi không nên suy nghĩ nhiều." Tiêu Hề Diệp khác xa nói, "Trẫm sẽ không tin những lời đồn đại kia, cũng sẽ không dự định xử trí ngươi, ngươi quên rồi sao? Trẫm đã đồng ý che chở ngươi chu toàn....."

Thẩm Ngọc dùng thủ ngữ cắt ngang lời hắn: "Hoàng thượng lòng mang thiên hạ, có nỗi khổ tâm của mình, thật ra Thẩm Ngọc có một biện pháp tốt hơn.".

"Biện pháp gì?"

Tiêu Hề Diệp dấy lên một tia hi vọng, Thẩm Ngọc luôn có thể mang đến cho hắn một ít kinh hỉ, nói không chừng y có biện pháp vẹn cả đôi đường.

"Để ta rời khỏi hoàng cung, lời đồn trong kinh thành tự nhiên chưa đánh đã tan, hoàng thượng từ đây khỏi cần phiền lòng nữa."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui