Á Nô



Edit: Tiểu Vũ - Beta: Vĩnh Nhi

Khi Thẩm Ngọc từ trong bóng tối giật mình tỉnh dậy, đúng lúc cửa được mở ra, một mảnh ánh sáng mặt trời chói mắt chiếu vào, đôi mắt nhất thời không nhìn được, một hồi lâu sau mới trở lại bình thường, toàn thân y bủn rủn, còn chưa từ mệt mỏi cực độ trong lòng khôi phục lại.

Đi vào là Quân Huyền Kiêu, người mà giờ phút này Thẩm Ngọc không muốn gặp nhất.

"Ngọc Nhi, ngươi cảm thấy thế nào rồi? Có đau nhức chỗ nào hay không?" Quân Huyền Kiêu đi vài bước đến bên cạnh giường, cúi người xuống, ân cần hỏi thăm.

Thẩm Ngọc nhìn gương mặt anh tuấn sáng ngời của Quân Huyền Kiêu, ngơ ngác một chút, mới nhớ tới sự tình phát sinh trước khi bản thân hôn mê.

"Mẹ ta đâu?"

Thẩm Ngọc ra dấu tay hỏi, từ trong ánh mắt Quân Huyền Kiêu có thể biết được y không tin tưởng hắn, là y đang chất vấn.

Quân Huyền Kiêu không khỏi tâm phiền ý muộn, nhưng khi nhìn thấy Thẩm Ngọc mồ hôi lạnh đầy người, dáng vẻ hư nhược hắn không nỡ lòng nào trách cứ.

"Ta đã sai người khâm liệm thi thể, an táng cách Hoàng lăng không xa."

Quân Huyền Kiêu thấy y vén chăn muốn xuống giường, lập tức ngăn lại, không cho phép y xuống.

"Ngươi đừng vội chạy loạn, chờ thể lực ngươi hồi phục lại một chút, muốn đi bái tế..., ta sẽ phái xe ngựa đưa ngươi đi."

Thẩm Ngọc không lộn xộn nữa, hiện tại thể xác và tinh thần của y đều mệt mỏi, chỉ sợ tự minh không đi đến phần mộ được, thái dương co rút đau đớn một trận, y cười nhẹ, mang theo một thoáng ảm đạm, thật đúng là bản thân không trốn khỏi lòng bàn tay của Quân Huyền Kiêu, y thật sự không muốn cùng hắn dây dưa nữa, y rất mệt.

Thẩm Ngọc giống như trầm mặc, Quân Huyền Kiêu chỉ có thể từ nét mặt của y suy đoán ý nghĩ.

"Ngọc Nhi, mẹ của ngươi không phải do ta giết."

Thẩm Ngọc bất ngờ nhàn nhạt nhìn hắn một cái, a, Trấn Bắc Vương ngông cuồng tự cao tự đại, từ lúc nào đã chủ động giải thích?

"Bản thân Vương gia an lòng là được."

Thẩm Ngọc ra hiệu nói, có gì khác biệt sao? Tất cả thống khổ của mình, đều là do hắn tự tay sắp đặt, hiện tại nói lời xin lỗi có phải quá muộn rồi không.

Trấn Bắc Vương không hiểu ý của y, lặp lại nói: "Ta không giết người đó, cũng sẽ không giết một phụ nhân không liên quan, Ngọc Nhi, đây là ngươi đang xem thường ta."

"Xem thường? Vương gia thể diện cũng thật là lớn, giờ phút này ta có thể xem thường ngươi sao? Thế nhân cũng không dám xem thường ngươi, đường đường nam chinh bắc thảo, đến cả Hoàng vị mà Vương gia cũng có thể giành được, ta làm sao dám xem thường?"

Thẩm Ngọc dùng tay ra hiệu trôi chảy xong, liền nghiêng đầu sang chỗ khác, hiện tại y liếc nhìn Quân Huyền Kiêu nhiều một chút, đều cảm thấy huyết khí trong tim cuồn cuộn bốc lên, khó mà kiềm chế.

"Nhưng quả thực Bổn vương không giết mẹ ngươi! Ngọc nhi, ta giải thích với ngươi, là bởi vì...bởi vì không muốn ngươi hiểu lầm."

Quân Huyền Kiêu bởi vì kìm nén tức giận, giọng nói trở nên nặng nề, tràn đầy uy nghiêm.

Thẩm Ngọc cười lạnh, ra dấu hỏi: "Vương gia cần gì phải giải thích với ta?"

Quân Huyền Kiêu nghẹn họng, rầu rĩ nói: "Bởi vì Bổn vương để tâm đến ngươi!"

Khóe miệng Thẩm Ngọc cười đến càng khoa trương, như là nghe được chuyện buồn cười nhất trên đời.

"Đội ơn Vương gia yêu thích, nếu như đã giải thích xong, vậy mời trở về cho." Thẩm Ngọc đuổi hắn đi.

Quân Huyền Kiêu cau mày trầm giọng hỏi: "Có ý gì? Ngươi vẫn còn nghi ngờ ta?"

"Không". Thẩm Ngọc lắc đầu dùng thủ ngữ nói: "Ta biết rồi, cho nên có phải Vương gia đã an lòng? Vương gia giúp ta khâm liệm thi thể của mẹ, có lẽ càng yên tâm thoải mái đúng không?"

Quân Huyền Kiêu bị y kích động, hô hấp càng nặng nề, hơi thở giống như muốn phun ra lửa.

"Bổn vương không phải là vì muốn an lòng!"

Quân Huyền Kiêu bực bội đứng dậy, đi qua đi lại, hắn đột nhiên cảm giác như có miệng khó nói, làm sao Thẩm Ngọc lại nghĩ hắn như vậy?

"Chẳng lẽ Vương gia là vì muốn để cho ta tha thứ sao?" Khóe môi Thẩm Ngọc nổi lên mỉa mai, mệt nhọc khoát khoát tay ra sau lại ra hiệu: "Được rồi, ta tha thứ cho ngươi, ngươi không giết mẹ ta."

Quân Huyền Kiêu phát hiện thái độ kỳ lạ của y, bất quá y có thể tin tưởng mình, cũng đã rất hài lòng rồi, hắn còn chưa kịp vui mừng, lại thấy Thẩm Ngọc dùng tay ra dấu.

"Dù sao Vương gia thần cơ diệu toán, nhất định sẽ khiến cho người sống lại, dùng điều này để uy hiếp ta."

Sắc mặt Quân Huyền Kiêu nháy mắt trầm xuống, đè thấp giọng hỏi: "Ở Kim Loan Điện ngươi đã nghe được ta nói chuyện với Diệp Đế đúng không?"

Thẩm Ngọc nhàn nhạt quét mắt nhìn hắn một cái, ra dấu: "Ngược lại ta thà rằng không nghe thấy gì, như vậy ta vẫn sẽ cho rằng, vương gia đã từng ưa thích ta, mặc dù về sau chán ghét mà vứt bỏ, thế nhưng từ đầu đến cuối đúng là đã từng có một chút yêu thích...Ngày đó ta lạc đường trong Hoàng cung, đánh bậy đánh bạ đi đến Kim Loan Điện, xem ra là ông trời đã định trước để cho ta tỉnh ngộ."

Quân Huyền Kiêu thở dài một hơi, mới xoa dịu một ít hỏa khí buồn bực trong lồng ngực, hắn đấu tranh tư tưởng một lúc, đành thừa nhận lời của Tiêu Hề Diệp, nhưng lời Diệp Đế nói cũng không phải là toàn bộ những suy nghĩ trong lòng hắn.

"Cho nên ngươi cho rằng trước đây Bổn vương hư tình giả ý, hiện tại cũng là lợi dụng ngươi, thuận tiện thăm dò cơ mật của Quân Sơn Lăng?"

Thẩm Ngọc không trả lời, Trấn Bắc Vương à Trấn Bắc Vương, đã đến lúc này rồi, còn hỏi những câu hỏi thừa thãi này làm gì?

"Ta..."

Quân Huyền Kiêu hung hăng túm tóc, khiến phát quan* lỏng ra.

*phát quan: một vật dụng để cài tóc của nam giới.

//


"Được, Bổn vương thừa nhận, cố ý đem ngươi dâng tặng cho Diệp Đế, là ta đã tính kế trong đó." Quân Huyền Kiêu chán nản buồn rầu nói: "Nhưng yêu thích của Bổn vương đối với ngươi cũng là thật! Cho dù ngươi không phải là hậu nhân của Vân Mộng Sở thị, Bổn vương cũng sẽ thích ngươi!"

Thẩm Ngọc ngây ngẩn một chút, nếu như y không phải là người Vân Mộng, có lẽ y và Trấn Bắc Vương, thật sự sẽ không chia xa, nhưng lúc này nói những lời này, còn có tác dụng gì nữa?

Thẩm Ngọc ra dấu tay: "Vương gia nói có, vậy cứ cho là có đi, bất quá so với ý đồ to lớn của Vương gia, có thể vứt bỏ ta mà, sao Vương gia lại do dự không dám quyết, muốn bù đắp cho một kẻ bị vứt bỏ sao? Điều này hình như có chút không giống Trấn Vương quả quyết dứt khoát đâu."

Khí huyết trong tim Quân Huyền Kiêu dâng trào, tức giận đến độ yết hầu cũng tắc nghẽn.

"Ngọc Nhi, ta không nên đối xử với ngươi như vậy." Quân Huyền Kiêu cắn răng hỏi: "Nhưng ngươi có thể tha thứ cho ta không? Chúng ta có thể thật tốt sửa lại lỗi lầm, ta xin thề sẽ bù đắp cho ngươi, ngươi vẫn còn yêu ta đúng không?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui