Á Nô

Edit: Tiểu Vũ - Beta: Vĩnh Nhi

Lúc phu xe của sơn trang hoang mang rối loạn tiến cung cầu kiến, Quân Huyền Kiêu đang lấy dược liệu từ Thái y viện, nghĩ thầm phải lấy loại dược thiện nào đó để có thể bồi dưỡng thân thể Thẩm Ngọc tốt trở lại.

Mã phu thở hổn hển quỳ gối trước mặt Quân Huyền Kiêu.

"Hoàng thượng... Hoàng thượng... Không thấy Hoàng, Hoàng hậu đâu cả..."

Tim Quân Huyền Kiêu hẫng mất nửa nhịp, mày kiếm chau lại nói: "Không thấy Hoàng hậu là sao hả?"

Mã phu phủ phục trên mặt đất hồi bẩm: "Hoàng thượng thượng triều không lâu, nô tài liền thấy Hoàng hậu ra khỏi phòng, vốn tưởng Hoàng hậu chỉ là buồn bực khó chịu, ra ngoài chỗ lân cận cho khuây khỏa, nửa canh giờ vẫn chưa thấy ngài ấy quay lại, nô tài mới giật mình hoảng sợ đi tìm người, nhưng... nhưng vùng phụ cận sơn trang đã không còn bóng người..."

Quân Huyền Kiêu chuyển mình như chớp, túm lấy mã phu gầm lên giận dữ: "Trẫm bảo ngươi bảo vệ y một tấc cũng không rời, sao ngươi dám làm trái?! Sao lại không thấy bóng dáng! Sơn trang lớn như vậy, người sẽ biến mất như thế nào!"

Mã phu này cũng không phải chỉ là phu xe, mà là thị vệ Tam phẩm Quân Huyền Kiêu phái đến, bởi vì hắn không yên tâm an nguy của Thẩm Ngọc.

"Hoàng hậu ngài ấy... ngài ấy không thích bị chúng ta đi theo sau, là nô tài không làm tròn trọng trách, thỉnh Hoàng thượng giáng tội!"

Quân Huyền Kiêu lửa giận công tâm, cũng nhờ Thẩm Ngọc mài mòn tính khí nóng nảy của hắn, nên bây giờ mã phu này mới không bị một cước đá chết.

"Giáng tội! Nếu Ngọc Nhi xảy ra chuyện gì, cửu tộc nhà ngươi bị liên lụy vẫn còn nhẹ! Sao còn chưa cút đi truyền lệnh Ngự lâm quân tìm người!! Trẫm hỏi ngươi, lúc y rời đi, có gì khác thường không?"

Mã phu ngay cả mồ hôi trên mặt cũng không dám lau, trả lời: "Cũng không có khác thường..."

Quân Huyền Kiêu như gió to sấm lớn đã dắt tới hắc mã, còn chưa xoay người lên ngựa, roi da đã hạ xuống thân ngựa.

Trong phòng sơn trang không có gì không ổn, sách vẫn xếp chỉnh tề ngay ngắn, Thẩm Ngọc là người cẩn thận tỉ mỉ, trên án thư chưa bao giờ bừa bộn hoặc nhiễm phải mực nước.

Chỉ có một quyển sách rơi trên đất, lúc Quân Huyền Kiêu nhặt lên, nhìn thấy một bức mật thư rơi bên chân.

Là thư hắn tự tay viết...

Có lẽ là hơn mười năm trước, lúc Quân Huyền Kiêu lộ ra tài năng xuất chúng, với tư cách là thống lĩnh Hắc Vũ doanh viết tấu cho Hoàng tử đương thời Tiêu Hề Diệp.

Năm đó Tiêu Hề Diệp cũng đã truy tìm con cháu Sở thị rồi, Hắc Vũ doanh là một tay Quân Huyền Kiêu lập nên, vì để cho Tiêu Hề Diệp giành được át chủ bài gia tăng thắng lợi, đã xử lý một ít việc mà không thể làm ở ngoài sáng.

Một trong số đó chính là Tiêu Hề Diệp hạ lệnh Hắc Vũ doanh ở Vân Mộng Nam quốc dốc lòng tìm kiếm người Sở thị.

Tuy đã tìm được manh mối, nhưng Sở nhân giảo hoạt, Hắc Vũ doanh truy bắt không có kết quả, vậy mà Sở nhân lại tự sát tại chỗ, tung tích hai mẹ con không rõ.

Quân Huyền Kiêu chỉ có thể mật báo hồi bẩm đúng sự thật.

Mật thư còn chưa đưa ra ngoài, Tiên đế băng hà, Kinh thành đại loạn, Quân Huyền Kiêu bị triệu gấp trở lại Kinh thành tương trợ Tiêu Hề Diệp, việc này từ đó gác lại...

"Ngọc, Ngọc Nhi..."

Lúc Quân Huyền Kiêu thốt ra xưng hô này, giống như cắt từng khúc ruột, mật thư trên tay hắn dường như nặng ngàn cân, là hắn không cách nào nhìn thẳng vào tội ác của mình.

Bước chân Quân Huyền Kiêu lảo đảo một chút, hai tay chống đỡ thân thể, miệng hắn mở rộng nhưng không thể la hét cũng không thể khóc.

Bởi vì đây là ác nghiệt mà hắn tự mình phạm phải.

Thời niên thiếu Quân Huyền Kiêu có quyền thế, mười bốn tuổi gia nhập quân doanh, sau hai năm liền được Hoàng tử Tiêu Hề Diệp tán thưởng, vì Tiêu Hề Diệp mà lập nên Hắc Vũ doanh khiến người ta nghe thấy đã khiếp đảm, sau nay phò trợ Diệp Đế đăng cơ, được phong làm Trấn Bắc Đại tướng quân, tay nắm binh quyền chống lại Hung Nô.

Năm đó Tiêu Hề Diệp thân chinh, kề vai chiến đấu cùng hắn, Quân Huyền Kiêu chiến công hiển hách, lại nhiều lần tương trợ Diệp Đế, trở thành Trấn Bắc Vương chỉ dưới một người ở Đại Tĩnh.

Một đời chinh chiến, hắn đã nhìn quen âm mưu quỷ kế, nhìn chán núi thây biển máu, cho nên hắn không coi ai ra gì, kiêu căng làm liều, làm sao hắn có thể để một nhà ba người hồi đó vào lòng? Làm sao có thể tính đến, bên cạnh sẽ xuất hiện một Thẩm Ngọc, chiếm lấy lòng hắn, muốn hắn chuộc tội.

Mười hai năm rồi, mật thư nguyên bản vô dụng tiện tay kẹp bừa trong tàng thư lại thấy ánh mặt trời, đem tội nghiệt của hắn phơi bày rõ ràng.

Từ trước đến nay Quân Huyền Kiêu chỉ tin chính mình không tin số mệnh, lần đầu tiên hắn cảm thấy nhân quả tuần hoàn, báo ứng không sai.

Quân Huyền Kiêu giống như bị vạn tiễn xuyên tâm, chỉ cảm thấy trái tim đau đớn triệt để, cổ họng hắn một mùi ngai ngái, cuối cùng phun ra một ngụm máu đỏ tươi.

Chân trời tối đen còn chưa buông xuống, Thẩm Ngọc đã tìm được trạm dịch bên ngoài thành, Sở Linh không ngờ rằng y đi một mình đến đây.

"Ngọc Nhi! Tại sao đệ lại đi một mình? Quân... Huyền Đế đâu?" Sở Linh vội vàng dẫn y vào trạm dịch, "Đệ không hay đi lại bên ngoài, trạm dịch cách Kinh thành hơn mười dặm, đệ đi một mình rất nguy hiểm."

Thẩm Ngọc lắc đầu, cổ độc trong thân thể y đã giải trừ, lại tĩnh dưỡng nhiều ngày như vậy, tuy không khỏe bằng cơ thể lúc ở Thẩm phủ trước kia, nhưng cũng không quá ốm yếu.

"Mau vào đây."

Sở Linh phân phó trạm dịch mang lên mấy đĩa đồ ăn, xem ra Thẩm Ngọc đói bụng lắm rồi, uống cháo thịt ừng ực.

"Ngọc Nhi, đệ còn chưa nói cho ta biết, sao đệ lại chạy một mình tới đây, nếu như muốn tìm ta nói chuyện, phái người đến thông báo truyền lời một tiếng là được, giờ đây đệ chính là Hoàng hậu thân thể cao quý..."

Lời Sở Linh vừa nói ra khỏi miệng liền thấy không ổn, nếu Thẩm Ngọc đi một mình, vậy nguyên nhân chắc chắn có liên quan đến Quân Huyền Kiêu.

"Có phải là tên họ Quân kia đã đối xử với đệ không tốt? Hắn mới đồng ý thề non hẹn biển mấy ngày trước?" Sở Linh giận không kìm được.

"Không." Thẩm Ngọc úp úp mở mở nói, "Huynh trưởng, chúng ta... hồi tộc."

"Hả?" Sở Linh bất ngờ y bỗng nhiên thay đổi chủ ý, "Nhưng mà vì sao? Ngọc Nhi, nếu hắn đã làm gì, đệ có thể nói với ta, chúng ta trở về trong tộc, không người nào có thể tìm được."

Thẩm Ngọc ngập ngừng chốc lát nhưng cũng không nói ra nguyên cớ, y không biết mở lời như nào, mặc dù y biết được một số chân tướng, nhưng y cũng không có cảm giác hận thấu xương, chỉ là theo bản năng càng muốn rời xa hắn, cái hộp trong lòng y đã biến thành màu đen, gần như là muốn kéo y vào trong cắn nuốt.

"Không báo với Quân Huyền Kiêu một tiếng sao?"

Sở Linh hỏi, hiển nhiên nhận được câu trả lời từ chối.

"Đi ngay bây giờ."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui