Á Nô

Edit: Vĩnh Nhi - Beta: Tiểu Vũ

Cả đời?

Tốc độ Thẩm Ngọc đang xoa nắn tai hắn chậm lại, không trả lời ngay.

Nếu là thời điểm đơn thuần không tỳ vết giống như trước kia, Thẩm Ngọc nhất định sẽ bị cảm động đến rơi nước mắt, một lòng hướng về lời nói của Quân Huyền Kiêu bên nhau đến già.

"Ngọc Nhi, tại sao không trả lời ta? Ngươi không muốn sao?" Quân Huyền Kiêu quay đầu lại hỏi.

"Ta không biết.".

Thẩm Ngọc thấp giọng đáp một tiếng.

Trong lòng Quân Huyền Kiêu căng thẳng, có chút hoảng loạn hỏi: "Vì sao? Là... Là còn chỗ nào ta làm chưa đủ tốt sao? Nếu ta đã làm sai điều gì, ngươi cứ nói với ta....hay là muốn nói, ngươi không quên được chuyện trước kia?".

Thẩm Ngọc lắc đầu, y cũng không phải canh cánh trong lòng, ân oán trước đây y đã sớm xóa bỏ rồi.

Chỉ là trải qua rắc rối phong ba, Thẩm Ngọc đối với loại chuyện bạc đầu giai lão hư ảo này, không còn dám ôm ấp ảo tưởng nữa. Cũng biết rõ một phần chân tâm không dễ dàng gì có thể chiếm được, trên đời này còn có người nào đối đãi y giống như Quân Huyền Kiêu chứ? Càng chiếm được không dễ, Thẩm Ngọc càng cảm thấy giống như nằm mơ vậy, rất sợ có một ngày phải tỉnh mộng.

"Ngươi và ta không thể nào bên nhau cả đời." Thẩm Ngọc nản lòng nói.

"Sao lại không thể?" Quân Huyền Kiêu vội nói, "Ngươi không có lòng tin đối với ta?".

"A.... Ngươi lớn hơn ta mười tuổi, không chừng ngươi sẽ già trước ta, thân thể ta kém hơn ngươi, nói không chừng một ngày nào đó liền đi đời nhà ma."

Quân Huyền Kiêu yên lòng, hóa ra không phải mang lòng khúc mắc với hắn, mà đang nghĩ chuyện này có thể hay không.... Quân Huyền Kiêu vừa bực mình vừa buồn cười, hắn muốn thừa dịp ánh trăng mê hoặc này, nói mấy câu mật ngọt với Thẩm Ngọc, kết quả cảnh xuân tươi đẹp bị y phá hỏng.

"Ngươi nói có vẻ cũng đúng." Quân Huyền Kiêu nghiêm túc suy nghĩ một lát nói, "Vậy Ngọc Nhi, vẫn là ngươi sẽ chết trước ta nhỉ.".

Thẩm Ngọc ngồi thẳng lên, gõ một cái vào đầu hắn.

"Ngươi rủa ta đoản mệnh à? Vậy cũng không được, ta chẳng phải sống ít hơn ngươi rất nhiều năm sao.".

"Ha ha ha!".

Từ khi nào mà Quân Huyền Kiêu lại bị người khác gõ vào đầu? Thế nhưng bị Thẩm Ngọc đánh một cái không nhẹ không nặng, ngược lại hắn cảm thấy rất vui vẻ, chứng minh Thẩm Ngọc và hắn không còn có ngăn cách, dỡ xuống lòng phòng bị mới có thể như vậy.

"Còn cười!" Thẩm Ngọc nhéo tai của hắn.

"Không phải, nếu như ta chết trước ngươi, không ai che chở ngươi, tính tình ngươi lại hiền lành mềm yếu, ta sợ ngươi bị người khác bắt nạt."

Lòng Thẩm Ngọc giống như cái chuông bị va vào một cái, tay đang vặn tai hắn cũng buông lỏng ra.

"Chỉ toàn nói mấy câu lừa gạt người..... Trừ ngươi ra, còn ai bắt nạt ta nữa chứ?".

Trong miệng lầm bầm một câu, thế nhưng giọng nói Thẩm Ngọc đã mềm mại như bông.

"Nói dối chỗ nào? Là nói thật, lời thật lòng." Quân Huyền Kiêu cảm khái nói, "Ngươi và ta còn không có hậu tự, nếu như có người thay ta che chở ngươi, vậy ta cũng có thể an tâm đi trước ngươi, huống chi người chết cũng chết rồi, người sống còn phải chịu đựng sự nhớ nhung đau khổ..."

"Ngươi đừng có nói bậy nói bạ, không may mắn chút nào."

Thẩm Ngọc cắt ngang lời hắn, y không tin vào bọn đầu trâu mặt ngựa, nhưng y không muốn nghĩ đến những thứ này, chỉ nghĩ một chút thôi cũng đã cảm thấy sợ hãi rồi.

"Ngọc Nhi, vậy ngươi đồng ý với ta một chuyện.".

"Chuyện gì?".

"Nếu như một ngày nào đó ta chết trước ngươi, ngươi phải tiếp tục sống cho thật tốt, nếu là ngươi chết trước ta, vậy thì ở trên cầu nại hà chờ một chút, chắc chắn ta sẽ rất nhanh đến tìm ngươi, có được không?".

Mặt Thẩm Ngọc dán ở trên bả vai hắn, hai tay chặt chẽ vòng lấy cổ của hắn, trầm mặc hồi lâu, Quân Huyền Kiêu mới cảm thấy bả vai mình ẩm ướt một mảnh.

"Ngọc Nhi ngươi làm sao vậy? Ta, ta lại làm ngươi khóc....." Quân Huyền Kiêu tự trách nói.

Thẩm Ngọc khịt khịt cánh mũi, mang theo giọng mũi nói: "Vậy ngươi cũng đừng nói những chuyện không may này nữa, cuộc sống sau này vẫn còn dài, ngươi nói những thứ kia hù doạ ta làm gì?".

Thẩm Ngọc không sợ chết, nhưng y sợ biệt ly.

"Được được, ta không nói, là ta nói bậy nói bạ, ngươi đánh ta cho hả giận đi.".

"Ta mới lười đánh ngươi." Thẩm Ngọc hừ một tiếng nói, "Cả người ngươi đều là cơ bắp, đánh ngươi tay ta còn đau đấy.".

Quân Huyền Kiêu cười si ngốc, vừa đi vừa nghỉ, một lúc lâu sau mới đi hết thềm bậc thang ở ngoài tẩm điện. Quân Huyền Kiêu thả Thẩm Ngọc xuống long sàng, Thẩm Ngọc vẫn còn ỷ lại trên lưng hắn, chân cũng siết chặt lại, không chịu buông ra.

"Làm sao? Vẫn còn muốn cõng?".

Thẩm Ngọc ghé vào tai hắn hỏi: "Ngươi muốn đi đâu?".

"Không còn sớm nữa, ta giúp ngươi lau người xong, ngươi nghỉ ngơi trước đi. Ta lệnh mấy lão trọng thần đem tất cả tấu chương gần đây đưa tới Kim Loan điện, trước tiên ta phải xem hết tấu chương đã.".

Dĩ nhiên Quân Huyền Kiêu muốn nghỉ ngơi cùng Thẩm Ngọc, nhưng rời khỏi triều chính nhiều ngày như vậy, tích tụ lại không biết bao nhiêu chính vụ, hắn cần phải xem qua từng cái một.

"Nhiều tấu chương như vậy, ngươi có xem cả đêm cũng không xem xong, tự ngươi bỏ đi không thèm quản đến, hiện tại ngược lại cũng biết nước tới chân mới nhảy rồi?".

Quân Huyền Kiêu bóp mông y, cả giận nói: "Ngươi cái đứa nhỏ không có lương tâm này, ta bỏ qua những thứ này, còn không phải để đi tìm ngươi trở về sao.".

Thẩm Ngọc vặn vẹo người trốn móng vuốt của hắn, lộn xộn vòng lấy cổ của hắn, đụng phải một vật nhỏ cứng đeo ở trước ngực hắn.

"Đây là cái gì?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui